Phát hiện một tòa cổ mộ Tà võ trong địa phận Đế quốc?
Nghe Đại Hoàng tử nói vậy, da mặt rất nhiều người đều căng lên.
Đại Hoàng tử vừa mới nhắc tới Ma Đế Mạc Tà, chuyện này không cấm khiến người ta liên tưởng.
“Đại Hoàng tử, chẳng lẽ chủ nhân của cổ mộ kia là Mạc Tà?”
Ánh mắt mọi người tập trung lên người Đại Hoàng tử, muốn dựa vào nét mặt của hắn để đưa ra đáp án.
Đại Hoàng tử nghiêm túc gật đầu.
“Không sai, Đế quốc đã nhiều lần phái người đi điều tra, cổ mộ quả thật là nơi táng thân của Ma tướng Mạc Tà.”
Lâm Huyền nhìn quét bốn phía, trên mặt rất nhiều người đều đỏ ửng.
Đây là dáng vẻ kích động.
Rất nhiều cường giả khi chết đều sẽ mang theo bảo vật khi còn sống hoặc tuyệt học của mình vào trong mộ.
Mỗi một lăng mộ của cường giả đều là một tòa bảo khố.
Lăng mộ Đại Đế, tùy tiện đào ra một vài thứ cũng đủ làm cho đế quốc lên như
diều gặp gió.
Đại Hoàng tử tiếp tục nói.
“Việc này vốn dĩ nên báo cho Liên minh Bách quốc, nhưng chuyện này liên quan đến vận mệnh quốc gia của đế quốc, phụ hoàng đã hạ lệnh phong tỏa tin tức này. Hy vọng các vị ở đây có thể quản chặt miệng của mình.”
Lời này của Đại Hoàng tử là lời cảnh cáo, cũng là lời uy hiếp.
Nếu có người nào miệng không kín, để lộ ra tin tức, vậy thì sẽ phải đối mặt với sự truy sát của toàn bộ đế quốc.
“Cùng thu được tin tức là phân bộ Tà Điện đang ẩn nấp trong địa phận đế quốc chúng ta, chẳng qua bọn chúng dường như cũng có ý độc chiếm, cũng không thấy dấu hiệu báo lên trên.”
Lâm Huyền tức cười, hai bên đều có ý chiếm làm của riêng, đây cũng coi như là một loại ăn ý.
Vậy cũng tốt, miễn cho thế lực bên trên của hai phe phái cường giả siêu cấp tới, lúc đó người ta thì ăn thịt, mình thì đến nước canh cũng không có mà húp.
Hiện giờ Lâm Huyền vẫn còn có hơi khó hiểu.
Đế quốc và phân bộ Tà Điện phát hiện ra cổ mộ Ma Đế thì hẳn là nên ngay lập tức thăm dò mới đúng, sao lại làm bị thương người tham gia đấu võ Tế Châu.
Có người đưa ra nghi vấn giống vậy.
Đại Hoàng tử giải thích.
“Căn cứ vào mấy lần thăm dò, chúng ta phát hiện, tòa cổ mộ này cứ cách mỗi ba tháng sẽ mở ra một ngày.”
“Tiến vào cổ mộ có quy tắc riêng, chỉ cho phép người từ hai mươi tư tuổi trở xuống tiến vào, mỗi lần mở ra chỉ có thể đi vào mười người.”
Hai mươi tư tuổi trở xuống, giống với giới hạn tuổi tác của đấu võ Liên Châu.
Mọi người biến sắc, ý của Đại Hoàng tử rất rõ ràng, đó là muốn lựa chọn người tiến vào cổ mộ từ đấu võ Châu tế.
Đại Hoàng tử lấy ra một vòng tròn màu đồng cổ từ trong nguyên giới, giơ về phía mọi người.
“Đây là chìa khóa tiến vào cổ mộ, tổng cộng có mười miếng, trong lúc tranh đoạt với Tà võ đã có tám miếng bị hủy, thừa lại hai miếng, một miếng nằm trong tay đế quốc, một miếng khác nằm trong tay Tà võ.”
“Top mười của đấu võ Liên Châu lần này sẽ tham gia thăm dò cổ mộ dưới sự dẫn dắt của muội muội ta.”
“Mười người này sẽ nhận được ban thưởng nhiều gấp ba lần so với quá khứ.”
Lời này vừa ra, các tuyển thủ ở đây đều trở nên kích động.
Ban thưởng của top 10 đấu võ Liên Châu mỗi lần đều phong phú đến mức khiến người ta đỏ mắt.
Ban thưởng nhiều gấp ba lần so với quá khứ, vậy thì phải kinh người đến dường nào chứ?
Đại Hoàng tử tiếp tục nói.
“Trong mười người này, phàm là có thể tiến vào cổ mộ vậy thì tài nguyên phân phối cho Châu đó sẽ tăng lên gấp bội.”
Lúc này đế phiên dẫn đội của hai mươi bốn châu đồng loạt hít ngược lại một hơi khí lạnh.
Tài nguyên phân phối cho châu tương ứng sẽ tăng lên gấp bội? Đây là số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải cắn đầu lưỡi đấy!
Lâm Huyền không cảm thấy kinh ngạc, phân bộ của Tà Điện trong đế quốc cũng có chìa khóa tiến vào cổ mộ.
Ngày ấy khi cổ mộ mở ra, chắc chắn sẽ có một màn huyết chiến.
Có mười danh ngạch tiến vào cổ mộ, liệu có mấy người có thể đi vào?
“Tiến vào cổ mộ, nếu có phát hiện quan trọng, đế quốc sẽ khen thưởng thêm.”
Đại Hoàng tử cúng không có nói khen thưởng thêm là cái gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu đây mới là màn quan trọng, sợ rằng phải chờ chọn ra top 10 mới có thể công bố.
“Ta biết lần tập kích này có tuyển thủ trong đội ngũ bị thương, vì vậy dời lại đấu võ, mười ngày sau cử hành.”
“Các vị sẽ ở trong Hoàng cung, sẽ được vệ sĩ kim giáp bảo vệ an toàn.”
Sau khi tan họp, vệ sĩ kim giáp dẫn đâị biểu và thiên tài các châu tiến vào Hoàng cung.
Sau khi đến đây, đám người Đỗ Mục trưởng lão xúm lại một chỗ thảo luận.
Béo Hổ nhìn về phía Lâm Phong, vô cùng bất mãn.
“Lăng Phong, chuyện cổ mộ ngươi có phải đã sớm biết hay không, thế mà cũng không nói với mọi người một tiếng.”
Giọng nói của Lăng Phong rất bình tĩnh.
“Thúc thúc của ta quả thật là đã tiết lộ cho ta, nhưng tin này phải bảo mật, không nói được.”
Đỗ Mục trưởng lão không trách Lăng Phong, hắn trầm giọng nói.
“Mục đích chuyến này của chúng ta vốn chỉ là muốn nâng cao thứ hạng của Càn Châu trong đấu võ, danh ngạch vào cổ mộ cứ để cho người khác tranh đoạt đi.”
Quan Tử Ngạo chêm lời, nói.
“Cứ coi như chúng ta không tranh đoạt, sợ rằng người khác cũng không tha cho chúng ta.”
Mọi người trầm mặc, lời Quan Tử Ngạo nói không sai.
Vì tranh đoạt tư cách vào cổ mộ, vì muốn tài nguyên phân phối đến châu của mình tăng gấp bội, thiên tài của hai mươi bốn châu đương nhiên sẽ liều mạng tranh đoạt thứ tự.
Thứ hạng nhiều lần đếm ngược của Càn Châu trong quá khứ, lần này có thể đi tới vị trí thứ mấy?
Đỗ Mục trưởng lão thở dài.
“Nói chung các ngươi phải cố gắng, tương lai của Càn Châu, tương lai của tông môn đều nằm trong tay các ngươi.”
Sắc trời đã tối, mọi người trở lại gian phòng của mình, hoặc là nghỉ ngơi hoặc là tu luyện.
Lâm Huyền vừa mới ngồi xuống chuẩn bị vận chuyển Thần Đạo Công Pháp tiến hành hồn võ song tu.
Bỗng nhiên hắn phát hiện ngoài của có người lại gần.
“Ai?”
Lâm Huyền mở cửa, một gã vệ sĩ kim giáp đứng ở ngoài đang chuẩn bị gõ cửa.
“Ngươi là Lâm công tử Lâm Huyền của Càn Châu?”
Lâm Huyền gật đầu.
“Là ta.”
Vệ sĩ kim giáp hơi cúi đầu, làm tư thế mời.
“Cửu Công chúa lệnh ta mời ngài đi qua một chuyến.”
Cửu Công chúa?
Lâm Huyền nghĩ thầm trong lòng.
“Xem ra Cửu Công chúa đã đoán ra được là ta cứu nàng, ngay cả đến tên tuổi và
thân phận cũng tra ra được, xem ra nhất định phải đi một chuyến.”
Lâm Huyền mở miệng.
“Được, dẫn đường đi.”
Dưới sự dẫn đường của vệ sĩ kim giáp, Lâm Huyền đi lên tường thành Đế Đô.
Lâm Huyền thấy Cửu Công chúa, nàng đã trút đi váy dài, một lần nữa mặc vào quân trang, tóc cột lên, uy vũ bất phàm.
“Cửu Công chúa, thuộc hạ đã mời Lâm công tử tới.”
Cửu Công chúa phất phất tay, vệ sĩ kim giáp lập tức thối lui.
Cửu Công chúa đi tới trước mặt Lâm Huyền, ôm quyền thi lễ.
“Đa tạ ân cứu mạng của Lâm công tử.”
Lầm Huyền trả lời.
“Công chúa khách khí.”
Cửu Công chúa dò hỏi.
“Ta có một việc khó hiểu, hôm nay rốt cuộc Lâm công tử đã cứu ta bằng cách nào?”
Cửu Công chúa rõ ràng nhớ kĩ, lúc đó dao nhọn trong tay đầu trọc chỉ cách cần cổ nàng không đến nửa ngón tay, ngay cả người có tu vi cao nhất trong Võ Thánh lâu khi đó là Phúc Vinh đại sư cũng không kịp cứu nàng.
Sao Lâm Huyền ở sau lưng Phúc Vinh đại sư lại làm được?
Hơn nữa Lâm Huyền ra tay rất bí mật, nếu không phải sau đó nàng đi hỏi Phúc Vinh đại sư, Phúc Vinh đại sư có điều phát giác thì Cửu Công chúa cũng không có cách nào phán định là lâm Huyền ra tay cứu giúp.
Vẻ mặt Lâm Huyền bình tĩnh.
“Chuyện này liên quan đến bí mật của tại hạ, xin Cửu Công chúa thứ lỗi.”
“Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, xin công tử nhận lấy thanh Chân Long Kiếm này.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất