Tà võ đầu trọc tay cầm đao nhọn xuất hiện ngay phía sau Cửu Công chúa.
Trên cách tay, cổ tay và mu bàn tay của hắn nổi đầy gân xanh, cơ ngón tay căng chặt.
Lâm Huyền hơi hốt hoảng, vốn dĩ hắn tưởng Tà võ đầu trọc muốn bắt giữ Cửu Công chúa.
Mà nhìn tình hình bây giờ, đầu trọc rõ ràng là muốn giết chết Cửu Công chúa.
Hoặc nói cách khác, đây là âm mưu mưu sát.
Vệ quân kim giáp muốn cứu đã không còn kịp.
Những người vây xem thậm chí còn không kịp phát ra tiếng than sợ hãi.
Chỉ có Phúc Vinh đại sư đã đạt tới Hóa Nguyên cảnh là đang vận khí cứu người.
Ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng lại không ai có thể cứu Cửu Công chúa.
“Cứu người!”
Người khác không cứu được không có nghĩa là Lâm Huyền cũng vậy.
Lúc này, Lâm Huyền thi triển Thần Đạo Thân Pháp đã không kịp, nhưng hắn có võ kỹ có tốc độ càng nhanh.
Nói đúng hơn là Hồn kỹ.
“Phi Châm Thuật!”
Lâm Huyền ngưng tụ hồn lực của bản thân vào giữa trán, nhanh chóng áp súc xuống mười lần, hình thành một cây hồn châm nhỏ hơn cả sợi tóc.
Hồn châm không có màu sắc, võ giả bình thường cơ bản là không thể nào phát hiện được.
“Đi!”
Lâm Huyền hơi chuyển động ý nghĩ, hồn châm trong nháy mắt đâm vào giữa chân mày võ giả đầu trọc.
“A!”
Võ giả đầu trọc hét lên một tiếng thảm thiết, đao ngọn trong tay rơi xuống, cả người bay rớt ra ngoài, ôm trán lăn lộn trong đau đớn.
Thẳng đến lúc này Cửu Công chúa mới kịp phản ứng lại.
Nàng rút đoản đao bên hông ra, ánh đao sáng lóe, lập tức đâm xuống đầu tên Tà võ đầu trọc.
Hộ vệ quân kim giáp vội vàng vây quanh Cửu Công chúa, người cầm đầu mặt đầy xấu hổ hỏi.
“Cửu Công chúa, người không sao chứ? Chúng ta hộ vệ bất lực, tội đáng muôn chết!”
Cửu Công chúa không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nàng nhìn về phía Lâm Huyền vừa đứng khi nãy, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của ai cả.
“Quái lạ, người đã cứu ta đâu rồi?” Lúc này Lâm Huyền đã kéo Dịch Thiên Vũ rời khỏi Võ Thánh Lâu.
Trời đã sẩm tối, hắn phải nhanh chóng trở về tập hợp.
Dịch Thiên Vũ vô cùng tiếc nuối nói.
“Cuối cùng vẫn không tìm được cho ngươi một thanh kiếm tốt.”
Lâm Huyền cười nói.
“Không vội, đấu võ cũng không phải ngày một ngày hai là kết thúc, cứ từ từ tìm là được, nếu tìm không được thì ta tự rèn một thanh.”
Lâm Huyền trên người có Long Tủy, binh khí do hắn tự rèn ra tất nhiên sẽ mạnh hơn so với vũ khí đi mua.
“Lâm Huyền, ngươi giỏi luyện khí như vậy, sao không đến Hiệp hội Luyện khí chứng nhận đẳng cấp?”
Lâm Huyền hỏi ngược lại: “Có lợi ích gì không? Quá phiền phức.”
“Không có lợi?” Dịch Thiên Vũ cười khổ, nói: “Sao có thể không có lợi ích gì được.”
Lâm Huyền nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi nói ta nghe một chút.”
“Đầu tiên, trở thành Luyện khí sư chính thức có thể xem miễn phí bí tịch liên quan đến luyện khí, chứng nhận đẳng cấp càng cao thì số bí tịch có thể xem càng nhiều.
Lâm Huyền có Thần Sơn, có bí tịch luyện khí, từ Luyện khí sư cấp một đến Luyện khí sư cấp chín hắn đều có, hắn không hiếm lạ thứ này.
“Thứ hai, trở thành Luyện khí sư chính thức có thể mua nguyên liệu luyện khí từ Hiệp hội với giá rẻ, chứng nhận đẳng cấp càng cao thì giảm giá càng nhiều.
Nghe vậy, mắt Lâm Huyền sáng rực lên.
Trên người hắn ngoại trừ có mười miếng nguyên thạch trung phẩm thì đã không còn loại tài sản nào khác, nếu muốn tự rèn binh khí vậy thì nguyên vật liệu càng rẻ càng tốt.
“Cái này thật ra khá tốt, còn gì nữa không?”
“Đương nhiên là có, luyện khí sư là nghề phụ của thượng cửu lưu, bản thân danh xưng này đã tượng trưng cho một loại danh phận, người xem Phúc Vinh đại sư, hắn là Luyện khí sư cấp ba, trên dưới Võ Thánh Lâu đều rất cung kính với hắn.”
“Rất nhiều người vì để sau này có được một món pháp bảo thuận tay đều bằng lòng dùng rất nhiều tiền để lôi kéo làm quen với Luyện khí sư.”
Lâm Huyền động lòng.
“Xem ra ta nên dành ra chút thời gian đi Hiệp hội Luyện khí sư để lấy chứng nhận.”
“Không những chỉ lấy chứng nhận Luyện khí sư, Hiệp hội Đan sư, Hiệp hội Y sư, Hiệp hội Thuần thú sư, thậm chí là Hiệp hội Khôi lỗi ta cũng đều có thể đi thăm một chuyến.”
Lâm Huyền âm thầm đưa ra quyết định, đợi đấu võ Liên Châu kết thúc, hắn sẽ lần lượt đi nhận chứng.
Về sau gặp phải việc gì chỉ cần ném các loại danh xưng ra là xong, vô cùng có thể diện.
Trở lại tử lâu, Lâm Huyền cùng Dịch Thiên Vũ nhạy bén phát hiện ra trên tửu lâu có dấu vết chiến đấu.
Trên cửa sổ tầng ba của tửu lâu thủng một lỗ lớn, rõ ràng là bị người dập nát.
“Chẳng lẽ là người của Phong Châu tới báo thù?”
Ngày hôm nay Lâm Huyền đánh gục người dẫn đầu đội Phong Châu là Lộc Hoành, đối phương đến đây trả thù cũng là hợp tình hợp lý.
Lâm Huyền và Dịch Thiên Vũ xông lên tửu lâu, nhìn thấy trên người Béo Hổ và Quan Tử Ngạo đều có vết máu.
Đứng bên cạnh bọn họ là Đỗ Mục trưởng lão mặt mày lạnh tanh.
Dịch Thiên Vũ vội vàng hỏi.
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đỗ Mục trưởng lão tức giận nói.
“Có người đánh lén Phạm Hổ và Quan Tử Ngạo, nếu không phải do hai người họ cảnh giác chỉ sợ là bị thương rồi.”
Lâm Huyền kiểm tra một chút, thương thế trên người Béo Hổ và Quan Tử Ngạo đều là vết máu của kẻ địch.
“Ai làm? Người Phong Châu?”
Đỗ Mục trưởng lão lắc đầu.
“Mới đầu ta cũng tưởng là do người Phong Châu làm, đến tìm bọn họ thì phát hiện ra người của Phong Châu cũng bị đánh lén, có một người bị thương, bọn họ còn cho rằng là do chúng ta làm.”
“Trên đường trở về, ta gặp phải người dẫn đội của một châu khác, tuyển thủ dự thi của bọn họ cũng bị đánh lén.”
Nghe vậy, Lâm Huyền cau mày.
Người của ba châu đều bị tập kích, đây tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.
“Béo Hổ, Tử Ngạo, các ngươi có nhìn thấy diện mạo của đối phương hay không?”
Béo Hổ lắc đầu.
“Người nọ che mặt, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ba chiêu không đắc thủ liền chạy mất,”
Quan Tử Ngạo mở miệng.
“Tình huống bên ta cũng không khác lắm, vốn dĩ có cơ hội giữ hắn lại, thế nhưng không biết người nọ dùng loại thân pháp gì mà trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”
Béo Hổ xen vào, nói: “Nhắc tới cũng lạ, người đánh lén ta khi thi triển võ kỹ trông vô cùng âm u.”
Có cảm giác âm u?
Lâm Huyền nhìn về phía Quan Tử Ngạo, Quan Tử Ngạo gật đầu.
“Nói vậy hình như cũng đúng, khi người nọ thi triển võ kỹ, từng chiêu hắn đánh ra đều mang theo âm phong.”
Nghe hai người miêu tả, Lâm Huyền đã có phán đoán.
Tà võ!
Đánh lén Béo Hổ và Quan Tử Ngạo là Tà võ.
“Lẽ nào là cùng một đám người với kẻ tập kích Cửu Công chúa?”
“Có thể điều động nhiều Tà võ như vậy, chỉ có Tà Điện mới có thể làm được.”
“Tà Điện đến cùng là có mục đích gì mà lại đi tập kích tuyển thủ tham gia đấu võ Liên Châu?”
“Sợ rằng trong này có bí mật.”
Lăng Phong Đã trở về, cùng trở về với hắn là mười vệ sĩ kim giáp.
“Hầu như tất cả tuyển thủ dự thi của các châu đều bị đánh lén, thúc thúc sợ các ngươi gặp nạn lần nữa nên để ta mang theo mấy vệ sĩ kim giáp tới bảo vệ chúng ta.”
Lâm Huyền trong lòng thầm giật mình, thực lực của hơn mười vệ sĩ kim giáp này rất cao, thúc thúc của lâm Phong có thể điều động được bọn họ, vậy ắt hẳn chứ quan trong triều cũng không nhỏ.
Đỗ Mục trưởng lão mở miệng nói.
“Sắc trời đã tối, chúng ta mau đi thôi.”
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ kim giáp, sáu người Lâm Huyền đi về hướng đế cung.
Không đơn giản!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất