Người Phong Châu?  

             Đối với Phong Châu, Lâm Huyền cũng không hiểu nhiều, nhưng từ trong miệng của Đỗ Mục trưởng lão, hắn lấy được một tin tức rất quan trọng.  

             Lai giả bất thiện.  

             Nếu đối phương đã là địch nhân, vậy cứ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu là được.  

             Trên người Lâm Huyền trong lúc vô tình tản mát ra sát ý mãnh liệt. Quan Tử Ngạo gần Lâm Huyền nhất, nhịn không được sợ run người.  

             Cảm giác này hắn thật sự quá quen thuộc, trong cổ mộ của Hồn Sư dưới lòng đất phủ Càn Châu, đối mặt với Hồn Sư không thể chiến thắng, Lâm Huyền cũng lộ ra sát ý như vậy.  

             Kết quả cuối cùng kia, hắn vĩnh viễn không quên được.  

             Hồn Sư bọn hắn vốn tưởng rằng không thể chiến thắng, trong lúc chiếu đấu với Lâm Huyền lại biến mất vô tung vô ảnh.  

             Trong lòng Quan Tử Ngạo nhịn không được thầm lau mồ hôi vì người Phong Châu. Nếu như không nổi lên xung đột thì cũng thôi đi, ngộ nhỡ thật sự xảy ra xung đột, xui xẻo tuyệt đối không phải là người bên mình.  

             Người Phong Châu bay tới gần, thuần thú sư Tương Phàn bên phía Lâm Huyền nhìn về phía thuần thú sư bên đối phương.  

             "Lão tam, ngươi đây là muốn làm cái gì?"  

             Lời nói tuy bình thường, nhưng trong giọng lại mang theo vẻ tức giận.  

             Nhiệm vụ của Tương Phàn là đưa người Càn Châu an toàn tới Đế Đô tham gia đấu võ Liên Châu.  

             Hiện tại thì hay rồi, Đế Đô đang ở ngay trước mắt, nhưng bọn hắn lại bị ngăn cản lại.  

             Hắn không quan tâm người Phong Châu và người Càn Châu có mâu thuẫn gì, nhưng nếu chưa đưa được người đến nơi, thì đó là trách nhiệm của bản thân hắn.  

             Thuần thú sư được Tương Phàn gọi là lão tam nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.  

             "Tương lão ca, đây là ý của khách nhân, hai 'mã phu' như chúng ta cũng không cần mù mà nhúng tay vào, qua một bên ôn chuyện cũ, thế nào?"  

             Nghe đối phương nói như vậy, Tương Phàn càng tức giận không chỗ phát tiết.  

             Đúng như Đỗ Mục trưởng lão vừa mới nói, tuyển thủ Phong Châu dự thi đấu võ Liên Châu lần trước dễ dàng đánh bại người Càn Châu như thế, rõ ràng đối phương có chỗ dựa.  

             Phong Châu kỳ trước thành tích cũng không tệ, so với Càn Châu xếp cuối thì mạnh hơn nhiều.  

             Cái gì mà ý của khách nhân nào, cái gì mà hai 'mã phu' như chúng ta, người của Hiệp hội Thuần thú sư, địa vị thấp như vậy từ lúc nào hả?  

             Lão tam nói rõ, cho dù nổi lên xung đột thì xui xẻo cũng là bên phía Càn Châu, sẽ không ảnh hưởng việc hắn đưa người đến Đế Đô, mới ngầm đồng ý hành động của người bên phía Phong Châu.  

             Sắc mặt Đỗ Mục trưởng lão phát lạnh, hắn nhìn chằm chằm người dẫn đầu bên phía Phong Châu.  

             Lộc Hoành!  

             Đấu võ Liên Châu lần trước cũng là Đỗ Mục trưởng lão dẫn đội, hắn đến nay không cách nào quên, lúc tất cả tuyển thủ dự thi của Càn Châu bị thiên tài Phong Châu đánh bại, Lộc Hoành lên tiếng cười nhạo.  

             "Đây chính là thiên tài của Càn Châu? Người hầu quét đường của Phong Châu chúng ta đều mạnh hơn bọn họ."  

             "Chậc chậc chậc… Thật ngại quá, đánh gãy chân người của các ngươi rồi. Chúng đệ tử, các ngươi không thể làm bừa nha, đánh gãy một chân thật khó nhìn, đánh gãy nốt một bên còn lại đi!"  

             . . .  

             Vào giờ phút này, Lộc Hoành lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Đỗ Mục trưởng lão.  

             Trên mặt Lộc Hoành không hề che giấu sự chế giễu, lộ rõ vẻ khinh thường.  

             Hắn từ trên lưng Phi Sư đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Đỗ Mục trưởng lão.  

             "Ồ, đây không phải Đỗ Mục sao? Mấy năm không gặp…tu vi vẫn không có gì thay đổi sao."  

             Lời này vừa dứt, đám thanh niên sau lưng Lộc Hoành nhịn không được cười lên ha hả.  

             Sắc mặt người bên phía Càn Châu rất khó coi, Béo Hổ càng siết chặt nắm đấm, hận không thể lập tức ra lệnh cho Phi Sư dưới thân xông lên, đánh một trận lớn với đối phương.  

             Nhưng mà Phi Sư được Hiệp hội Thuần thú sư bồi dưỡng vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, tuy có cảnh giới tụ khí, nhưng chắc chắn sẽ không làm hại đến nhân loại.  

             Đây cũng là một trong những nguyên nhân thuần thú sư phía bên kia dám ngầm đồng ý cho đám người Phong Châu tới gây phiền phức.  

             Đỗ Mục trưởng lão lạnh lùng nói: "Lộc Hoành, tu vi của ta không có tiến bộ, nhưng giết ngươi vẫn không thành vấn đề!"  

             Con giun xéo lắm cũng quằn, cho dù tính tình Đỗ Mục trưởng lão tốt, giờ phút này lửa giận trong lòng cũng không khỏi bùng cháy.  

             Câu nói này của Đỗ Mục trưởng lão, Lâm Huyền hoàn toàn tin tưởng.  

             Cảnh giới của Đỗ Mục trưởng lão và Lộc Hoành tương đương, nhưng nếu thật sự đánh nhau, phần thắng của Đỗ Mục trưởng lão lớn hơn một chút.  

             Dù sao bí tịch bên trong Thần Sơn có ghi lại rõ ràng, thành tựu ngày sau của Đỗ Mục trưởng lão mặc dù không tính là ngạo thị thiên hạ, nhưng cũng là cường hào một phương.  

             Về phần cái tên Lộc Hoành này, trong bí tịch tìm cũng không thấy.  

             Lộc Hoành sửng sốt, phản ứng của Đỗ Mục so với trong tưởng tượng của hắn thì cứng rắn hơn nhiều.  

             Hắn liền chuyển đề tài.  

             "Đỗ Mục, hai chúng ta là người dẫn đội của Phong Châu và Càn Châu, chém chém giết giết còn ra thể thống gì. Đấu võ Liên Châu là sân khấu của người tuổi trẻ, không bằng để cho đám tiểu gia hỏa dưới tay so chiêu một chút?"  

             Sắc mặt Đỗ Mục trưởng lão tái xanh.  

             Dựa theo quy tắc của đấu võ Liên Châu, thanh niên hai mươi bốn tuổi trở xuống có tư cách tham gia.  

             Năm tuyển thủ dự thi của Phong Châu lần này có ba vị đã tham gia lần trước.  

             Thực lực của bọn hắn, Đỗ Mục trưởng lão đã được chứng kiến. Nếu thật muốn đánh, trong lòng của hắn cũng không chắc chắn.  

             "Đỗ trưởng lão, để ta!"  

             Người mở miệng là Lăng Phong, thân là thiên tài đệ nhất Càn Long Tông, hắn hiển nhiên đã tham gia lần đấu võ Liên Châu trước.  

             Chẳng qua là tu vi của hắn năm đó còn thấp, thua trận nhục nhã  

             Giờ phút này hắn muốn rửa nhục!  

             Hắn của hiện tại, có thực lực này!  

             Một tên thanh niên đối diện trông thấy Lăng Phong, hắn cười khẩy nói: "Ô, đây không phải đại thiên tài Lăng Phong của Càn Châu sao? Mấy năm không gặp mà dũng khí tăng lên không ít nha, cũng dám khiêu chiến với các ca ca. Ta thấy là ngươi đã quên lần trước bị ta giẫm ở dưới chân như thế nào rồi."  

             Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, chiến ý bộc phát.  

             Đấu võ Liên Châu lần trước, hắn chính là thua ở dưới tay người này.  

             Thấy Lăng Phong bộc phát chiến ý, từng người Phong Châu cũng xuất ra khí thế của bản thân, cảnh giới yếu nhất là tu vi tụ khí ngũ trọng!  

             Người giễu cợt Lăng Phong có Tụ Khí Cảnh tầng tám!  

             Lâm Huyền thầm nghĩ trong lòng.  

             "Trách không được Lăng Phong nói kỳ đấu võ lần này không đơn giản. Kỳ trước, Tụ Khí Cảnh tầng sáu đã có cơ hội lấy được giải quán quân đấu võ, lần này còn chưa bắt đầu đã gặp phải tuyển thủ có Tụ Khí Cảnh tầng tám."  

             Người bên phía Càn Châu trong nháy mắt cảm thấy áp lực gấp đôi.  

             Dù sao Quan Tử Ngạo cũng là Tụ Khí Cảnh tầng bảy, vẻ mặt coi như bình tĩnh, nhưng biểu cảm của hai người Béo Hổ và Dịch Thiên Vũ thì đều trở nên khẩn trương.  

             Đây chính là kẻ địch bọn họ sẽ phải đối mặt trên đấu võ Liên Châu!  

             Cường đại khiến bọn hắn cảm thấy ngạt thở!  

             Song phương giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng căng thẳng.  

             Lộc Hoành vốn đến gây sự, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn đưa tay chỉ xuống mặt đất.  

             "Thế nào, để người trẻ tuổi xuống dưới so tay so chân một chút? Nếu như thua, cũng đừng tham gia đấu võ làm gì, mất mặt!"  

             Đỗ Mục trưởng lão cắn chặt răng, lúc này không thể đánh mất khí thế, hắn đang chuẩn bị đáp ứng thì nghe thấy Lâm Huyền nói.  

             "Mọi người đừng xúc động."  

             Đỗ Mục trưởng lão hít sâu một hơi, ép buộc bản thân tỉnh táo lại.  

             Trong lòng thấy may mắn, may mà Lâm Huyền kịp thời lên tiếng ngăn cản đám người. Bọn hắn lần này đến tham gia đấu võ, việc này liên quan tới tiền đồ của Càn Long Tông, nếu như mặc cho bọn hắn tùy ý xúc động, sợ là sẽ hỏng đại sự.  

             Lúc Đỗ Mục trưởng lão đang định nói ra hai câu hung ác, rồi bảo Tương Phàn đưa mọi người rời đi, lại nghe thấy Lâm Huyền một lần nữa mở miệng.  

eyJpdiI6IlZqeHRaXC9VQ1kxa3RYMEs4czBmakdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjUrcDFob3ZJMEcxUE1rWmlnRDhmSlRXOTI2bTJXWk5NbjdNMU9Gb2tES0NZcjJyRFVvR0tVbVlUNTRHOGgxUVFldmdXTHVUS29GZlo3ZmJVT2RBVk50VUZMXC81NU1jQXkyNE5tZysxOHlWZG4ycENmZWpocWxCUzlWdERBbzFOMGxFUEFYSllpNWx1ZTF3eHVQWHlNbGx1OWwwYVBTYnpyeERvaDZJcEFNdDBwRkVlazFhMUdJTGF3d0hEZ3ZcL1VUSjRQY0hWN2JsTWhYVDd0bnA4MEVRU3dOTW9XZHVoVTFNdVViVlUxXC9rcXkrM210b0pncFVMMzRUQ2N6d1Z4STJTcFVPdTNwNnZWNVZvWHhuTFRaZEU0bWg0M1VmeVdQdUdLWUFLbTR1TUtkT2xFakNqZVBRZnZrSm14UXJPZmZcL2RscG1WalZGQ3lRWFZ4RFhtMEhEeHFoNFhueENFb25la0xzUUhVYXdWYWIxMUVFMWdST1V5amtzMlRxQnFhZGdOaHdFQ0tJTlBcL2FBVzdsZ2JpUWM5OWQ4UkN2ZkhOQnFFWVJ1Ym13Z1wvaTY3U01uT2ZSTzA0Tmp3RkVrZE5pbkhuQTdOcms4Rkd2dklSR1VRTDY5YWVEdHpoTWRUak9nenFqUTJoUXdtTlRNOEdvR0llMHltMCtiWlwvNWdUWFhGRyIsIm1hYyI6IjAwZWEzMTVlYTY3ZDkxZjkyNzVmNGNkMzE5ZjA5NDVjZTZlZDA1MWRiNDVlYmU3MWNiMTdlZTg4ODRiMWRmYWEifQ==
eyJpdiI6Ild2bEZNd0ZURjJEcWx1MktXQTFyNFE9PSIsInZhbHVlIjoiazdDNW02Qm5xXC9RXC8xZHBmTVlGVm9Uakd4eVlWMW5lMWpwbnNOU3VHWTZObkpmTldKYm5SWllYclYzY0xQbTBHS2JVSVFrMVVEYkpEckh5Q25VUURVVkFXY1VSOXpUblo4VXNMQk1yUytpR1JqRmFcL0hwMUdGVWd1K0V5KzArNzJJREVKSGY1c0F0a2VlT1RzTTZjOXZLcVlhbjJoUjA5anVQMjF3Q3Y0MDBxK1wvQXhGcnZOYzlFOWhXNUl0N0JaWkwxdWQ0Tzc3S3B2dFhsWHFibGRLNG5QQUhtWVdIXC9CZHVhZkE1bzdhWEV5WmJ2ZHc0N1hPXC95TEoyYW9Zd25qNFB1bjlZZ09ZRk5xczJJZGxtM01pQlYwdXNRVHA4a1wvOVptSDFHUXMrRHd6YWxadVVZbllcL3kxSEJ4bjB4cHUzNG1aMzlnUUtCOW9rYkRhcDJFRm9vTVQzYzF3d1lheXV3NUViMVNYMFVRR2p2SDRxT0NKT0RcL3ZsU1wvZ2UwZ2tFUVE4Q3BxVzNyeUhxSlVCSkJrM2doc0QrdnU1OHF6OFVkSjJkNU44TjQzRXM9IiwibWFjIjoiNzI0NTM1MTk5NGExMjBjYTg1NDQzOGIzMzE4OTVkYTA3ZTJmYzM3YTZmMzAzZjFjYzE1YmExZjIwZDUxMWJhNiJ9

             Đỗ Mục trưởng lão ngu người, Lâm Huyền nào có mở miệng khuyên can, rõ ràng là lửa đốt đổ thêm dầu!

Ads
';
Advertisement