Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Thẩm An Ngưng náo loạn trong phòng khách nhà mình một trận xong liền ngồi thất thểu trên đất, tiếp tục gào khóc nức nở. 

Tác phong và hình tượng của cô ta lúc này hoàn toàn chẳng giống với khí chất đoan trang của cô ta trong mắt người ngoài chút nào. 

Lâm Thục Dao cũng ngồi dưới đất khóc rống lên: “An Ngưng, không phải chỉ là một Phó Quân Hạo thôi sao? Sao con có thể nói không muốn sống nữa như vậy được?” 

“Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ cũng không thiết sống nữa. 

Đầu óc Thẩm Quốc Hùng như muốn nổ tung vì tiếng khóc của hai mẹ con, ông ta đành phải thỏa hiệp: “Rồi thôi thôi thôi, được rồi. Nếu con đã nhất quyết phải gả cho nó thì để ba nghĩ cách giúp con. 

Lúc này Thẩm An Ngưng mới chịu dừng lại, Lâm Thục Dao cũng lau nước mắt, đứng dậy kéo con gái nhà mình dậy khỏi sàn. 

Thẩm An Ngưng thất thểu đi về phòng mình, ôm đầu ngã xuống giường, một câu cũng không nói. 

Sở dĩ cô ta làm náo loạn lên như vậy là bởi vì cô ta nhận ra Thẩm Quốc Hùng thực sự bị Phó Quân Hạo chọc tức rồi. 

Chuyện không cho phép cô ta gả cho Phó Quân Hạo thế này, Thẩm Quốc Hùng cũng không phải nói suông. 

Thẩm An Ngưng rất hiểu ba mình, trong hầu hết mọi chuyện ông ta đều rất cương quyết, nói một là một, mà hai là hai. 

Vậy nên, ngoại trừ làm ầm ĩ đòi sống đòi chết ra, cô ta không còn cách nào để Thẩm Quốc Hùng thỏa hiệp cả. 

Cô ta không cam lòng từ bỏ Phó Quân Hạo. Mẹ cô ta nói đúng, khắp đất Giang Thành này, làm gì có người đàn ông nào hơn được Phó Quân Hạo? 

Nếu không phải vì hào quang của Phó Quân Hạo quá rực rỡ, lúc trước cô ta cần gì phải bỏ rơi người bạn trai ngoại quốc rồi về nước tiếp cận Phó Quân Hạo cơ 

chứ? 

Trước giờ cô ta luôn biết bản thân mình muốn gì. Khi còn trẻ cô ta đã có một thời yêu đương nồng nhiệt. Nhưng sau hai mươi lăm tuổi, cô ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện kết hôn của mình. 

Ước mơ của cô ta chính là gả cho người đàn ông giàu có và quyền lực. 

Đặc biệt là người đàn ông như Phó Quân Hạo, không chỉ giàu có quyền lực mà anh còn có ngoại hình xuất chúng, dáng người hoàn hảo cùng cả khí chất bẩm sinh nữa. 

Mà một nguyên nhân nữa khiến cô ta không cam lòng đó là cô ta tuyệt đối không thể thua người phụ nữ bị chồng bỏ Du Giai Ý kia được. 

Sau khi Lâm Thục Dao xuống lầu liền buồn rầu hỏi Thẩm Quốc Hùng vẫn còn đang tức giận: “Giờ phải làm sao đây?” 

Thẩm Quốc Hùng ném cà vạt lên sô pha: “Làm sao á? Tôi còn có thể làm gì được nữa? Nếu bà không làm ầm làm ĩ lên với nó thì nói không chừng mọi chuyện đã có thể kết thúc ngay lúc đó rồi!” 

Hai mắt Lâm Thục Dao đỏ hoe: “Cũng vì tôi lo con bé làm chuyện gì dại dột thôi mà? Chúng ta chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối vậy thôi, nếu nó thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải làm sao?" 

Thẩm Quốc Hùng ngồi trên sô pha bóp trán, đúng vậy, chính là vì Thẩm An Ngưng nói không muốn sống nữa nên ông ta mới thỏa hiệp. 

“Để tôi gọi điện cho Phó Thanh Trung" Sắc mặt Thẩm Quốc Hùng âm u, nói: “Nếu ông ta không xử lý được con trai mình thì đừng trách chúng ta vạch trần mọi tai tiếng của ông ta năm xưa. Đến lúc đó hình ảnh Phó Thị bị tổn hại nghiêm trọng, tôi không tin Phó Quân Hạo sẽ không sốt ruột!” 

Đương nhiên là Lâm Thục Dao đồng ý với cách làm của Thẩm Quốc Hùng. Hai vợ chồng bọn họ chỉ chăm chăm lo gả con gái mình vào nhà họ Phó, nhưng lại hoàn toàn quên mất rằng, cho dù Phó Quân Hạo có thỏa hiệp rồi kết hôn với Thẩm An Ngưng đi chẳng nữa, liệu Thẩm An Ngưng có thể hạnh phúc trong cuộc hôn nhân bị ép cưới này hay không? 

Giống như khi năm đó Phó Quân Hạo kết hôn với Du Giai Ý, chẳng phải kết cục của hai người họ là ly hôn hay sao? 

Ngày hôm sau, Phó Thị họp sớm. 

Phó Quân Hạo ngồi nghiêm chỉnh ở ghế chính trong phòng họp, sắc mặt nghiêm nghị với khí chất vốn có. 

Chu Bảo Khiết và Chu Dật Hoàng ngồi ở hai bên, chị em bọn họ đều là người tài giỏi dày dặn kinh nghiệm, vô cùng trầm ổn. 

Một vị lãnh đạo cấp cao nhìn Phó Quân Hạo rồi hỏi: “Tổng giám đốc Phó, tôi nghe nói cái cô Du Giai Ý dạo này liên tục lên hot search kia là biên kịch của “Dung Phi truyện” mà chúng ta đầu tư à?” 

Phó Quân Hạo trả lời ngắn gọn: “Đúng vậy. 

Lãnh đạo cấp cao hơi lo lắng nói: “Một biên kịch đang ở trên đầu sóng ngọn gió như vậy, liệu có thích hợp không?” 

Phó Quân Hạo vô cảm quét mắt nhìn về phía lãnh đạo cấp cao kia. Ông ta vừa mở miệng là Phó Quân Hạo đã biết ngay ông ta muốn nói gì rồi. 

Quả nhiên nghe thấy lãnh đạo cấp cao kia nói tiếp: “Mặc dù tới cuối cùng chuyện này đã xoay chuyển, hình tượng của cô ấy cũng được khôi phục, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó lại xoay chuyển thêm lần nữa thì phải làm sao đây?” 

Ánh mắt Phó Quân Hạo đang nhìn ông ta hơi trầm xuống, thờ ơ nói: “Sẽ không có bất kỳ xoay chuyển nào cả” 

Lãnh đạo cấp cao kia vẫn khăng khăng nói: “Không sợ việc to tát, chỉ sợ sự cố bất ngờ xảy ra thôi. “Dung Phi truyện” là tác phẩm được đầu tư khoản chi phí rất lớn, nếu cô ấy có bê bối nào bị bóc phốt nữa thì sẽ ảnh hưởng tới “Dung Phi truyện” mất” 

“Tổng giám đốc Phó, cũng không phải cậu không biết, bây giờ tổng cục điện ảnh và truyền hình xét duyệt rất nghiêm ngặt. Cho dù cô ấy không phải là nghệ sĩ, nhưng làm biên kịch cũng rất mạo hiểm” 

“Lỡ một ngày nào đó cô ấy xảy ra chuyện, có khi dự án “Dung Phi truyện” sẽ phải đắp chiếu mất!” 

“Vì vậy tôi đề nghị thay biên kịch khác đi.” 

Lãnh đạo cấp cao này thao thao bất tuyệt nói một tràng, Phó Quân Hạo cũng không ngắt lời ông ta. 

Anh bình thản đợi anh ta nói xong, sau đó mới nói một câu xuyên thẳng tim ông ta: “Sao ông biết cô ấy là biên kịch của “Dung Phi truyện”?” 

Thứ nhất, chuyện trên mạng đã lộ ra là Du Giai Ý, nhưng vẫn chưa lộ ra chuyện cô làm biên kịch. 

Thứ hai, lãnh đạo cấp cao này không hề đảm nhiệm bất cứ hoạt động nào của bộ phận điện ảnh và truyền hình của Phó Thị. Hơn nữa, ngoài “Dung Phi truyện” 

ra, Phó Thị còn đang thực hiện vô vàn dự án điện ảnh và truyền hình khác, sao ông ta lại chỉ chăm chăm vào mỗi “Dung Phi truyện”? 

Nếu không phải có ai đó đứng đằng sau bảo ông ta đề xuất thay thế Du Giai Ý thì có thể là vì lý do gì được đây? 

Lãnh đạo cấp cao kia nghẹn ứ: “Tôi... 

Phó Quân Hạo lạnh lùng nhìn ông ta, không để ý tới ông ta nữa mà chuyển sang đề tài tiếp theo của buổi họp. 

Sau cuộc họp, người đại diện của Thẩm An Ngưng ở lại sau cùng. 

Cô ta đúng lúc nói với Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, cô Thẩm đã liên lạc với tôi, cô ấy nói muốn quay lại tiếp tục làm việc và quay phim. 

Người đại diện của Thẩm An Ngưng tên là Hồ Minh Tâm, là do Thẩm An Ngưng tự mời về. 

Sau khi Thẩm An Ngưng gần như lui về ở ẩn, Hồ Minh Tâm vẫn ở lại Phó Thị, công ta sắp xếp cho cô ta quản lý hai nghệ sĩ khác. 

Có lẽ vì có ấn tượng không tốt với Thẩm An Ngưng, cho nên lúc này Phó Quân Hạo cũng không mấy hài lòng với người đại diện của cô ta. 

Vậy nên giọng điệu của anh cũng rất lạnh nhạt: “Được thôi, cô cứ sắp xếp cho cô ta là được. 

Hồ Minh Tâm nói thêm: “Tôi nghe nói vai nữ thứ trong “Dung Phi truyện” vẫn chưa xác định diễn viên. Không biết có thể để cô ấy đảm nhiệm vai diễn này được không?” 

Phó Quân Hạo lại càng thêm chán ghét, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không có quyền kiểm soát trong chuyện này. Nếu cô ta có hứng thú với vai diễn này thì cô cứ liên lạc với Chung Bảo Nam để cho cô ta diễn thử” 

Hồ Minh Tâm bỗng dưng nghẹn họng không nói tiếp được. Trước đây chỉ cần là phim do Phó Quân Hạo đầu tư, Thẩm An Ngưng muốn đóng vai nào là Phó Quân Hạo sẽ đồng ý ngay lập tức. 

Nhưng giờ lại bảo cô ta liên hệ với đạo diễn để Thẩm An Ngưng đóng thử. Anh là nhà đầu tư, anh muốn cho Thẩm An Ngưng diễn thì chỉ cần nói một câu là xong thôi mà? 

Có thể dễ dàng nhận ra Phó Quân Hạo không muốn để Thẩm An Ngưng đóng bộ phim này. 

Hồ Minh Tâm không còn cách nào khác, đành nói: “Tôi biết rồi. 

Dù sao cô ta cũng chỉ là người chuyển lời thôi, còn về phần Thẩm An Ngưng phải làm gì thì đó là việc của Thẩm An Ngưng. 

Sau khi Hồ Minh Tâm rời đi, Phó Quân Hạo quay lại dặn dò Chu Bảo Khiết: “Liên lạc với Du Giai Ý, bảo cô ấy đi cùng tôi tới gặp Dung Đàm Tuấn 

Không phải lần trước cô ấy nói Dung Đàm Tuấn là ứng cử viên sáng giá nhất cho vai nam chính này à? Vậy thì cứ mời Dung Đàm Tuấn thôi. 

eyJpdiI6IitvNmhJdkd0NHNtcDNhT0crV2JUbGc9PSIsInZhbHVlIjoiZG5TR0oxTkRiS2ZGeFlDYk93XC90UU9xcUhraDVxc09LTmFKSVZPeTk0M25sVDR4cWZNT1NMMWtiUlhiS25ZOXRPUG1sb0RQd0s5eWFcL2hhSU1sc0RjYUhmQXBDZ3FZTnVwclwvSVd0eFF3QjE2c0VsRUFYNkVGOVJObE11a0dsUUdocENpY0dYS0JPTWk4RG1lVjhxU2FuZDZVb0hZdzJ3XC9jWUc0VFhYSFlSUVBHcVVRQ0xSb1FqMnFEeGVmbHFnNWxCU21jYlluQTl6NFJpdFlLdDhaTjFsb05lVXZ1MnJDRm50akJSK0xpVFBzVmYxZitoYWFEK3RoYVNhZmgyWkwiLCJtYWMiOiIxNmRiMmU0NmJjMGEwMzlmNGNmOTc1ZjVmYTAwZmI3MmFjNDIyMTU3ZDgwZTY2ZDIyMDZmNGQzOGYwZTA2MzhhIn0=
eyJpdiI6InFFMURLZGNLdnNUQkI2Y0RxdGt4WXc9PSIsInZhbHVlIjoiOWRrZWRVN0pNbGZ1N3NHcnl0WDNBOERYNE5ITWNSODhsZmNIcEdJVDFJdFE2MnlnSW0yYUhudXFBNWNPZGRBNU45Z3k5QlYxYWhva3h1dm8xdU1jcVViQWR3SGJ1V1pDeDlIY0dYN2laQ0IrTnpYdzNMRTZzbjM0bGtkY1ZKaHBvMDM1dHNIT0UwdlhYV040R1g4TXh3PT0iLCJtYWMiOiJmMzUwYTY3Mzk0ZDY2ZDgwYWJiNDkyNmJhNGUxMTE4Mjg3MzEyNjY1MzM2ZGViM2UyZDg3YmQ3NGJkOTMzYjA0In0=

Mười phút sau, Chu Bảo Khiết khốn khổ báo cáo lại với Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, Du Giai Ý nói hôm nay bụng cô ấy đau đến mức không rời giường nổi, nên không thể tới gặp Dung Đàm Tuấn cùng với anh...

Ads
';
Advertisement