Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Cuối cùng Du Đình Trọng và Du Bắc Hùng bị hai người đàn ông vạm vỡ xách ra ngoài, cho dù Du Bắc Hùng nói ra một bí mật mà Phó Quân Hạo không biết thì đãi ngộ của bọn họ cũng chẳng khá hơn. 

Hai người đàn ông vạm vỡ không những xách bọn họ ra bên ngoài mà còn đi theo bọn họ tới nơi ở, tận mắt nhìn bọn họ dọn dẹp vali rồi đưa bọn họ di. 

Sau khi ba con Du Đình Trọng bị xách đi, Dịch Thần Hạo mới đút tay trong túi quần chậm rãi đi vào phòng riêng. 

Ngồi xuống bên cạnh Phó Quân Hạo, Dịch Thần Hạo nhẹ nhàng cất lời: “Tôi thực sự không hiểu bây giờ trong lòng cậu đang nghĩ gì nữa? Nghe nói cậu còn để Giang Thượng Minh ra mặt gửi thư luật sư cho blogger kia?” 

Phó Quân Hạo không nói gì, Dịch Thần Hạo thở dài nói: “Nếu như cậu thích thật thì theo đuổi đi. 

Dịch Thần Hạo dừng lại rồi nói thêm một câu: “Tuy trong số chúng ta chưa có ai theo đuổi vợ cũ, nhưng cậu có thể mở ra tiền lệ mà, không phải à?” 

Lơi này của Dịch Thần Hạo chủ yếu là đang vui sướng khi người gặp họa, khiến Phó Quân Hạo phải quắc mắt lườm anh ta. 

Nhưng lời nói này cũng hơi chạm sâu tới trái tim Phó Quân Hạo. Nếu như anh thực sự quay qua theo đuổi Du Giai Ý, có lẽ sẽ bị đám người Dịch Thần Hạo cười chê đến chết, cũng có thể sẽ bị những người biết quá khứ giữa anh và Du Giai Ý giễu cợt. 

Ban đầu là anh không cần Du Giai Ý, không muốn làm vợ chồng với Du Giai Ý, lúc ly hôn thậm chí anh còn cảm thấy mình được giải thoát... 

Dịch Thần Hạo lại hỏi: “Bây giờ cậu còn cảm thấy cô ấy tránh cậu như rắn rết là đang lạt mềm buộc chặt nữa không?” 

Phó Quân Hạo cầm gối ôm bên cạnh đập lên khuôn mặt tuấn tú của Dịch Thần Hạo không chút nể nang, anh ta mau ngậm miệng lại đi! 

Dịch Thần Hạo đúng là nói cái gì không nói lại nói tới chuyện này. Khi đó Du Giai Ý mới về nước, anh chắc chắn rằng Du Giai Ý còn tình cảm với anh, chắc chắn 

Du Giai Ý đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. 

Giờ thì hay lắm, hình như thiết lập giữa anh và Du Giai Ý hơi đảo lộn rồi. 

Dịch Thần Hạo cười đến mức không thẳng được lưng, cười xong rồi lại nghiêm túc nói: “Cá nhân tôi cảm thấy Du Giai Ý là một người rất tốt. Cả tính cách lẫn đạo đức đều tốt hơn siêu sao Thẩm rất nhiều. 

“Hơn nữa còn là một cô gái tài năng hệ văn học, vừa có văn nghệ vừa có thi vị. Dịch Thần Hạo nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Tôi đã đọc những câu từ cô ấy đăng lên mạng rồi, đúng là chạm vào lòng người.” 

“Nếu như thực sự có cô gái nào viết những lời tốt đẹp cho tôi như vậy, chắc chắn trái tim tôi đã tan chảy từ lâu rồi” 

Phó Quân Hạo đáp lại anh ta bằng tiếng cười khan đầy mỉa mai: “Đừng nói tốt về bản thân cậu như thế. Lúc còn đi học con gái viết thư tình cho cậu còn ít chắc? Cậu đã tan chảy vì ai trong số đó chưa?” 

Dịch Thần Hạo: “.. 

Sau khi khẽ thở dài một tiếng, Dịch Thần Hạo tự phản bác: “Chẳng phải vì hồi đó còn nhỏ à? Bây giờ tới tuổi này rồi, sau khi trải qua đủ mưa gió mới nhận ra có một người yêu hiểu rõ lòng, đúng là một chuyện không dễ dàng.” 

Phó Quân Hạo liếc anh ta một cái: “Hôm nay cậu uống lộn thuốc à? Sao cảm khái lắm vậy? Trong chuyện tình cảm, không phải cậu luôn muốn gì làm nấy sao?” 

Dịch Thần Hạo là một cậu ấm lăng nhăng đúng nghĩa, trái tim anh ta sẽ không dừng lại vì bất kỳ người phụ nữ nào cả, cũng sẽ không đau đớn buồn bã vì bất kỳ người phụ nữ nào. 

Dịch Thần Hạo thả mình vào sofa, lười biếng nói: “Cũng vì sắp tới có khả năng bị quyết định liên hôn đó mà, cho nên cảm khái vài câu thôi. 

“Chỉ là một hợp đồng hôn nhân thôi mà, còn có thể ngăn cản cậu sống cuộc sống sung sướng phóng khoáng chắc?” Phó Quân Hạo hiểu Dịch Thần Hạo hơn 

bất kì ai, cho nên không cho rằng hôn nhân sẽ khiến Dịch Thần Hạo phải phiền lòng. 

“Ban đầu quả thật tôi rất phóng khoáng. Dịch Thần Hạo nhìn anh với ánh mắt sâu xa: “Nhưng gần đây sau khi thấy biểu hiện của cậu, tôi lại thấy hơi nản lòng” 

“Tôi sợ tôi kết hôn xong khinh thường hôn nhân, sau này cũng sẽ bị vả mặt một phát thật kêu. 

Phó Quân Hạo: "... 

Anh không nhịn được buột miệng chửi: “Bà cha nó, cậu muốn làm tôi tức điên lên đấy à?” 

Dịch Thần Hạo bất đắc dĩ giải thích cho mình: “Tôi nào có!” 

Trời đất chứng giám, anh ta thực sự không phóng khoáng nổi từ hành động của Phó Quân Hạo nhé! 

Nghĩ tới việc từ trước tới giờ Dịch Thần Hạo anh ta lúc nào cũng vung tay áo không vướng một gợn mây trong chuyện tình cảm. 

Anh ta không coi trọng tình yêu, càng không coi trọng hôn nhân. 

Cùng lắm thì chia tay, cùng lắm thì ly hôn, có làm sao đâu chứ? 

Thậm chí khi đó Phó Quân Hạo và Du Giai Ý ly hôn, Hứa Vĩnh Bảo khuyên Phó Quân Hạo bình tĩnh lại, còn anh ta thì giơ hai tay tán thành. 

Dù sao Phó Quân Hạo cũng không yêu Du Giai Ý, dù sao cũng là Du Giai Ý đề nghị ly hôn, anh ta cảm thấy Phó Quân Hạo cứ quả quyết ly hôn đi là được thôi. 

Kết quả là bây giờ Phó Quân Hạo lại có thái độ mập mờ không rõ với Du Giai Ý, không chỉ Phó Quân Hạo bị vả mặt, mà anh ta cũng bị vả mặt rất đau. 

Anh đang nghi ngờ vô cùng nghiêm trọng, không biết quan niệm về tình yêu và hôn nhân của mình có đúng hay không, thậm chí còn bắt đầu hoảng sợ. Nhỡ đâu có một ngày anh ta cũng giống như Phó Quân Hạo, không có được không buông được một người phụ nữ, vậy phải làm sao đây? 

Vậy thì quá đáng sợ. 

Phó Quân Hạo nhìn Dịch Thần Hạo hồi lâu, cũng hiểu được suy nghĩ của Dịch Thần Hạo, làm anh tức đến mức dứt khoát đứng dậy rời đi luôn. 

“Ôi ôi, cậu làm gì vậy, còn chưa ăn cơm nữa mà?” Dịch Thần Hạo đứng đằng sau Phó Quân Hạo hét lên với vẻ vô tội, Phó Quân Hạo vẫn một mực rời đi chẳng thèm ngoảnh đầu. 

Dịch Thần Hạo lại thả mình về sofa, bắt đầu suy nghĩ xem có cần phải chấp nhận cuộc liên hôn mà gia tộc sắp xếp hay không. 

Sáng hôm sau Chu Bảo Khiết nhân lúc ra ngoài làm việc thì tới store ở trung tâm thương mại mua giúp Du Giai Ý một cây bút máy để tặng cho Phó Quân Hạo, rồi bảo nhân viên đóng gói lại thật đẹp. 

Trong túi để một tấm thiệp Du Giai Ý tự tay viết: “Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh lần này đã ra tay giúp đỡ, quà nhỏ nhưng tình nặng, chúc anh thuận lợi trong mọi việc. 

Khi đó Chu Bảo Khiết nhìn thấy Du Giai Ý nghiêm túc viết tấm thiệp này, khó khăn lắm mới nhịn được nụ cười của mình lại. 

Du Giai Ý làm vậy thì thực sự đã hoàn toàn coi Phó Quân Hạo trở thành đối tượng cảm ơn luôn rồi, không có một chút mập mờ nào hết. 

Vừa về công ty là Chu Bảo Khiết tới văn phòng của Phó Quân Hạo ngay. Phó Quân Hạo khẽ nhíu mày nhìn cái hộp được đóng gói đẹp đẽ mà Chu Bảo Khiết đặt trước mặt mình, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. 

“Tổng giám đốc Phó, đây là món quà Du Giai Ý bảo tôi đưa cho anh giúp cô ấy... Chu Bảo Khiết vừa nói đến đây đã nhìn thấy sắc mặt Phó Quân Hạo tối sầm 

lại. 

Chu Bảo Khiết căng da đầu mau chóng nói nốt lời sau đó: “Cô ấy nói để thể hiện lòng biết ơn vì anh đã ra tay giúp đỡ cô ấy lần này. 

Chu Bảo Khiết nói xong liền nín thở lùi sang một bên. Cô ấy thừa nhận, biểu cảm của Phó Quân Hạo lúc này trông cứ như muốn giết người vậy, nhưng không hiểu sao cô ấy lại rất muốn cười. 

Đương nhiên, cô ấy phải sống chết nhịn lại nụ cười của mình. 

Phó Quân Hạo tức gần chết, chợt có một thoáng anh cảm thấy mình sắp ngất xỉu luôn rồi. 

Ngay trước khi Chu Bảo Khiết đi vào, Hứa Vĩnh Bảo vừa gửi tin nhắn cho anh, nói Du Giai Ý liên lạc với anh ta mời anh ta ăn cơm, bảo anh ta chọn thời gian. 

Ý của Hứa Vĩnh Bảo là vừa hay anh ta cũng có thời gian, bọn họ đi cùng nhau. 

Vậy mà giờ Chu Bảo Khiết lại đưa một món quà thế này đến cho anh. Hóa ra Du Giai Ý không định mời anh ăn cơm. 

eyJpdiI6IkkxelFxb1ArcDNqZENIdFVWZDlJNWc9PSIsInZhbHVlIjoiQWRPdHJPVTBEM3JlQmdFcjltUXhTc0hBSmhEUGYyTGlZTmVKejBkSHhPRmNRVjFETmJnSGRnY25XOG5UN3NRbFJyRnhZZ2N3VjJta1ZPNXVSRXRMNTh2dXM3elhYQ2xFcmNzbFdmbkxBZVBXVFlCb0htWGxUNGdtNkI5N21vK0FwQ2xaN2dlTDZieURLbGh0QjRlWjNtSXI3NjV4cXlOa1NCN3E1ckxzaFdrPSIsIm1hYyI6IjBmZDYzYjY2NjNkMzY0ZGE0MTVmZDZjNjMzMDQ5OTRiZTkzZTAzNzgzODRjMzg0YmIxYTU4ODlkNzJjMDkxZTEifQ==
eyJpdiI6IkNNWHgxMHZtcmFQZThPYXZDK1g4WEE9PSIsInZhbHVlIjoiTmV6VkMxeGJYVk05eFozWUlpS2RaY1o2UmVDT3kyZjNYQWJIcldNSG1wTUNUbGdPXC9qdGZIUElIVXgwYzg5ckQxblNZK2dCNmFPRWVDQWNCcmVhQlZtVDdDUkc2ZzRtbW1ITGFpTlwvUE9jQjZITWhFMHYyWmZ4dnlybWErMmkrbXpyWFk3UWFaZXdvTDlpUHlOSVhHa2NsYkg5WUgrXC9YbEtkbnd1VE5UWndkaHNHVFAzUGhRa1hMTlNDK2N6SzhldFZLR2NvZzRwdEEzMkxaSUJkNmdLam1pOUQ1a0RtSW9ZYUJtSlpvYzZQTVY4QmFiRzBCK1lUMFJ3djBWVEpYWFJlSjFcL1I0bWFldVp1U2RxRzVKNzZKY016OVZXQUJLYkdaczQrdHBlM1ZTRFZ3bm10NnFkdWtoZ2JxXC9Da0lzeDdJc0pLNEJIVUhVeWo3VlFJcUpHTHRCNDdwNENQSnd0dXprSjhxeElqekNEOTVmZmRUQW15TmJHNWppQldsalciLCJtYWMiOiJkNDI0Y2IwMzQ2NzVhYmQ1MzMzMWNkMmMyNDUxMTVkNTY2YzRlNWY1YmZkODY2YmVlZmRjZGYxNzdmOTM2OWQyIn0=

Vì quá tức giận nên Phó Quân Hạo nhất thời quên mất, cây bút này của anh đắt tiền hơn một bữa cơm rất rất nhiều lần.

Ads
';
Advertisement