Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Du Giai Ý quyết đoán chuyển sáu mươi triệu cho Du Đình Trọng ngay trước mặt hai người nằm cùng phòng bệnh với ông ta. 

Thấy Du Đình Trọng lập tức cười tươi rói sau khi nhận được tiền, Du Giai Ý nghẹn ngào bộc bạch: “Ba ơi, giờ con chỉ còn mỗi tiền ăn thôi, con thật sự đã cố gắng hết sức rồi” 

Nói xong, Du Giai Ý lau giọt lệ ở khóe mắt. Vẻ ngoài của cô vốn đã thuộc dạng mảnh mai ấm áp nên giờ trông cô rất đáng thương. 

Du Đình Trọng vừa định nói gì thì người nhà của người bệnh giường bên đã an ủi cô: “Sáu mươi triệu đã nhiều lắm rồi cháu ơi!” 

Có người nói với Du Đình Trọng: “Ông Du, không phải ông nói ông có một thằng con nữa sao? Sao nó không tới?” 

“Đúng đó, đúng đó! Người ta thường nói nuôi con để dưỡng già mà, sao lại để mình con gái trả tiền được!” 

Du Đình Trọng mấp máy môi, ép lời mình muốn nói xuống bụng. 

Ông ta vốn định kêu Du Giai Ý đi mua chút đồ ăn cho ông ta, tốt nhất là mua thêm vài bộ đồ mới cho ông ta nữa. 

Cô đi đâu biệt tăm suốt hơn một năm trời, mới nhổ ra sáu mươi triệu đã đòi đuổi ông ta đi chắc? 

Ông ta phải bòn vét Du Giai Ý một trận mới được. 

Nhưng người ta đã nói như thế thì tạm thời hôm nay ông ta sẽ bỏ qua cho cô. Dù gì cô cũng đã ló mặt ra, sau này có cơ hội thì cứ đòi tiền đòi nọ với cô thôi. 

Thế là ông ta đổi ý: “Được được, ba biết con bận mà. Con về trước đi, giờ ba cũng chẳng cần gì người chăm đâu. 

Du Giai Ý cảm kích gật đầu: “Ba nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đấy, có chuyện gì thì gọi điện cho con nhé!” 

Đóng tròn vai một đứa con gái ngoan ngoãn xong, vừa xoay người ra ngoài cô đã chặn số Du Đình Trọng ngay. 

Chắc chắn Du Đình Trọng đang tưởng rằng nếu cô đã lộ diện thì sau này sẽ mặc cho họ xâu xé tùy thích, nhưng ông ta đâu ngờ đây là lần cuối cùng họ có dính dáng với nhau. Lần gặp tới, cô sẽ xem họ như người dưng nước lã. 

Hồi nãy Du Giai Ý đã nói cho Hứa Vĩnh Bảo biết thân thế của cô nên đương nhiên chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi cô đi chính là báo lại với Phó Quân Hạo. 

Phó Quân Hạo ở đầu dây bên kia cũng vô cùng ngạc nhiên: “Vợ chồng Du Đình Trọng không phải ba mẹ ruột của cô ấy ư?” 

“Ừm.” Hứa Vĩnh Bảo nói: “Chuyện kiểu này chắc chắn cô ấy sẽ không nói dối đâu, tôi thấy cô ấy cũng cùng đường lắm rồi mới phải tính tới nước dùng chuyện này để lật mặt, cắt đứt quan hệ với hai cha con Du Đình Trọng” 

Phó Quân Hạo mím môi, không nói gì. 

Quả thật với cái tính cách của cha con Du Đình Trọng, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cho cô nếu tìm được cô. 

Mà với khả năng tài chính hiện giờ của cô, sao thỏa mãn nổi lòng tham không đáy của cha con Du Đình Trọng? 

Vốn dĩ anh muốn tìm cơ hội trò chuyện với cô về cha con Du Đình Trọng, hỏi xem cô có cần anh giúp cô khiến hai cha con kia tránh xa cô không. 

Anh có một trăm cách khiến họ không quấy rầy cô nữa, nhưng nhìn tình hình bây giờ, có vẻ cô không cần sự giúp đỡ của anh. 

Cảm ơn Hứa Vĩnh Bảo xong, Phó Quân Hạo định cúp máy. 

Hứa Vĩnh Bảo ở đầu dây bên kia còn nói thêm: “Nói mới nhớ, cô ấy bảo hôm khác mời tôi một bữa để cảm ơn đấy. 

Phó Quân Hạo: “... 

Hình như từ khi cô trở lại anh cũng gián tiếp giúp cô mấy lần mà, sao anh không nhận được đãi ngộ như Hứa Vĩnh Bảo chứ? 

Hứa Vĩnh Bảo tặc lưỡi cảm thán: “Nhắc tới đây lại nhớ mấy món cô ấy nấu ghê, nhưng mà nói muốn cô ấy đích thân vào bếp nấu hình như cũng hơi kỳ nhỉ?” Phó Quân Hạo cười khan hai tiếng mỉa mai: “Đã biết kỳ thì đừng có nói!” 

Dứt lời, anh bực bội cúp điện thoại luôn, còn Hứa Vĩnh Bảo ở bên kia thì phá lên cười. 

Du Giai Ý vừa rời khỏi bệnh viện không lâu, Du Đình Trọng đã bảo Du Bắc Hùng làm thủ tục xuất viện cho ông ta. 

Lần trước Du Bắc Hùng bị bắt vào đồn, cảnh sát chỉ phê bình giáo huấn anh ta một trận rồi thả ngay. 

Du Bắc Hùng hối hả hỏi Du Đình Trọng: “Nó cho bao nhiêu?” 

Du Đình Trọng đắc chí dựa vào ghế phó lái: “Sáu mươi triệu 

Du Bắc Hùng chê ít: “Sao có sáu mươi triệu thôi? Phải sáu trăm triệu mới đủ chứ!” 

Du Bắc Hùng đã quen với việc hay được nhận số tiền kếch xù từ Phó Quân Hạo nên rất chướng mắt sáu mươi triệu của Du Giai Ý. 

Du Đình Trọng khó chịu trách anh ta: “Vội vàng làm gì? Ngày còn dài mà?” 

Sau đó ông ta nói tiếp: “Ba thấy nó chuyển tiền ngon ơ luôn, chắc chắn trong tay còn nhiều tiền lắm! Ba không tin cô ta ly hôn với Phó Quân Hạo mà không lấy một xu nào. 

“Leo lên được một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi lại còn có tiền có thể như Phó Quân Hạo mà tay trắng ra đi? Có ngu mới làm vậy!” 

“Ba thấy nó vẫn nhu nhược, dễ bắt nạt như trước đấyDu Đình Trọng vô cùng hài lòng khi nghĩ đến chuyện sau này có đứa tiêu tiền như rác như Du Giai Ý để bòn vét: “Xem ra ban đầu giữ cô ta ở lại nhà chúng ta là quyết định quá đúng đắn, ai mà ngờ được cô ta sẽ trở thành cây rụng tiền của chúng ta chứ?” 

Du Bắc Hùng cười sặc sụa theo. 

Đúng là vậy, ba anh ta yêu tiền như mạng nên ban đầu sống chết không chịu nhận Du Giai Ý vừa chào đời, vì nuôi thêm một đứa thì sau này trong nhà phải nấu thêm một miếng cơm cho cô. 

Nhưng bà mẹ vốn yếu đuối của anh ta cứ cố chấp đòi giữ Du Giai Ý lại. 

Nay mới thấy giữ là đúng rồi. 

Đối với hai cha con Du Đình Trọng, số tiền sáu mươi triệu chẳng mấy chốc đã tiêu hết sạch, Du Giai Ý đang chờ hai người này liên lạc với cô để đòi tiền tiếp. 

Mặc dù cô đã chặn số của Du Đình Trọng lẫn Du Bắc Hùng nhưng chắc chắn họ sẽ dùng số khác để gọi cho cô. 

Quả nhiên, một hôm, cô nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ. 

Cô bình tĩnh bắt máy, nghe thấy ngay tiếng gầm thét của Du Bắc Hùng ở đầu dây bên kia: “ Du Giai Ý, mày đang ở đâu vậy hả? Tại sao không về nhà?” 

Du Giai Ý tỏ ra vô tội: “Em đang ở nhà bạn, tìm em có chuyện gì không?” 

Du Bắc Hùng nói với vẻ không vui: “Tiền hồi trước mày cho ba, ba đem đi trả tiền viện phí hết rồi...” 

“Alo? Alo?” Du Bắc Hùng chưa kịp nói hết lời thì đã nghe Du Giai Ý ở đầu kia điện thoại nói alo hai lần, sau đó là giọng nói hơi bực mình của cô: “Anh mới nói gì thế? Nói lại lần 

nữa đi, hồi nãy sóng không tốt nên em nghe không rõ. 

Du Bắc Hùng nổi trận lôi đình nhưng chỉ đành kiên nhẫn nhắc lại câu đòi tiền vừa nãy. 

Nhưng Du Giai Ý lại trả lời thế này: “Ngại quá, chỗ em sóng yếu quá, ngày khác nói nhé anh. 

Cô vừa nói xong đã dứt khoát cúp điện thoại, lúc Du Bắc Hùng gọi lại thì điện thoại của cô đã chuyển sang trạng thái tắt máy. 

Du Bắc Hùng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng anh ta cũng hiểu, không hề có chuyện Du Giai Ý sóng yếu không nghe rõ gì ở đây, mà là cô cố ý. 

Cô cố ý trêu đùa anh ta, cố ý dùng cách này để trốn việc đưa tiền. 

Du Đình Trọng tưởng đòi tiền Du Giai Ý lần nữa chẳng có gì khó khăn nên không hiểu vì sao Du Bắc Hùng lại giận đùng đùng như vậy: “Sao thế?” 

Du Bắc Hùng kể chuyện đã xảy ra với Du Đình Trọng, ông ta cũng bực tức đến mức giậm chân: “Nó muốn trốn chúng ta tiếp à?” 

Du Bắc Hùng hừ lạnh: “Đích thị là vậy rồi. 

Rốt cuộc Du Đình Trọng vẫn có kinh nghiệm sống hơn, ông ta nói ngay: “Không sao, nó làm biên kịch viên của một công ty Điện ảnh và Truyền hình mà? Chúng ta tới công ty nó làm ầm lên, để xem nó có hối hả ló mặt ra không!” 

“Nếu đã vậy mà nó còn không chịu lộ mặt thì chúng ta sẽ làm lớn chuyện, bêu riếu nó, khiến nó không thể tiếp tục đi làm ở đó, thậm chí không thể đặt chân vào giới biên kịch được nữa!” 

eyJpdiI6InZGTUFoODFid3dZTEFTMUZGaCtvZUE9PSIsInZhbHVlIjoiSmxHN1F2N203OWdYMTZ4T2ZCbTE0cUNqRTNPckpWM3JzWDJEVENHVFdOaURQZWkrYnlxZVB1U1NyemxrMCs5ckZBeE1yMVwvSm5iU3Z3Y0tzR2JGQXF6TnVYUmtcL2tlcVBcLzNYYmticlk1U3JidzFYUDY1VDdXdXFpcVljVHhOR1BvVkZ5NFZwOUxJdjhzWlwvMU96SjNFbnlQbFVUaFdvUDVnOUFQTFdGeWd4NmJnaVE4QlBpalFLNlBBUkhvamY5QmNidk5yT1J6elhlN3B6ZDhTMU9ocWdER1wvY1RqKzRNVG9UMFRRc2QyN05TVWl2aG1QalpUNUlTaFFINFdKUVdnTEZcL3JkQXRyN0ozVFwvcDZjVFUzekc5XC9lVnVMbVliS2hNbzJOYzVBRHpYV0NaU0VWQWFFNTA2eGcyeWdCWUF6NzA1T3lcL080aXBYRFR2bVRKKzBNblNGVmZObm5KNEtmNzdrUHNKOTdHdE5cL0J5SSt1RWJFYkx6TFhpUEV1akVzQ2N4ZFZmNUlhS0pScE5wcXA2djBTajNaXC9Nb3N5NUtEWGlpbTFZdCtCUnIrRzdRT1FESmY5bVh6M2NPUUI5U2J5TGZLeFpnMHRzb0IyRU1uYW1VSXpWdVwvdCtUSXNBWXZyT3VYa2JjQVBcLzQ1RkhqRGpqUkRIanVcL0UrWjF5SjNhUExQclg5SXlcL0MwYmNiVHk4SHdkWmd5NWtVMHRCSElGdjFWWlZBMld1emtUUUwyWlRXWmtOVHlTU2FVZzB6dGpHIiwibWFjIjoiYTliMDk2ODdmMDEyM2ZiMTA0OWY1YTA3Njc0ZmYxZGYxNGViOGM1ZGZlOGUyNTAwNTkxNTQ5OGRmZWJhZjU2OSJ9
eyJpdiI6IjdVNjlRVURiaHJyeG5rY1VVekdKNkE9PSIsInZhbHVlIjoiY2JpWjR0OTdDSEFKRVJ0MmxKY0RyWGdtaU1tR3FFYlhTXC9QbHViWlF6T2lGdFN6R1A1T1Fyd1ZDNTJ4RDR3OElsXC9SaWdibTlrMElHOTlEUE01bkM3eXhZbW1pbHRnSHFwS2c5d2xXR01mamp1cm9ndlZrM0NHakx6V3N0N3ZNREsxUHZyU0NiR1hTYkJSVXVpbUNvNkJlTjJZeCtkazdRMG8xbk1YRDNrVXl0WDVveHQ4RUlZNk52elFkNm1meHJFNWVaQXhnaFhyWVZPUncwMGJxRXF1cmdWb2pabFF4N2xBeUZieEtrQU9xRG9OelhjNEZlMkpHN05iZDgrc1h3UGg0aFd2azAyclFYVGNjMVpiaGxNQjhCVGxna2FVZmhkK3IyUTJNbE5Qaz0iLCJtYWMiOiI3OWY0OWM0YTA2NjNiZTgzZjdhNWYzNTJlNWExYTVjYjUyNzA4NjRlNWY4ODg1ZWE4YjVmYmE2M2Y2OWZiMDdjIn0=

Nhưng trên thực tế, tất cả chi phí tiêu dùng của Du Giai Ý tại nhà họ Du đều do người mẹ đã khuất của cô bù vào bằng của hồi môn, Du Đình Trọng chưa từng chi cho cô một cắc nào.

Ads
';
Advertisement