Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Lời nói này của Phó Quân Hạo mang ý cảnh cáo đe dọa rất rõ ràng, Thôi Thành Bắc và phó đạo diễn lập tức hoảng loạn. 

Không bộ phim nào của Phó Thị đều cần tới bọn họ nữa? 

Vậy chẳng phải đồng nghĩa với bọn họ bị phong sát một nửa sao? 

Hơn nữa nếu như chuyện Phó Thị không cần bọn họ bị truyền ra bên ngoài, phim khác cũng sẽ tránh không thuê bọn họ, vậy chẳng phải bọn họ cũng thất nghiệp sao? 

Giọng điệu và biểu cảm của Phó Quân Hạo hoàn toàn không giống như đang đùa, phó đạo diễn kia lại nhìn sang Thẩm An Ngưng với vẻ cầu cứu, nhưng lại thấy Thẩm An Ngưng vẫn né tránh ánh mắt không để ý tới ông ta. 

Hai chân ông ta chợt mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. 

Sắc mặt Thôi Thành Bắc cũng tái đi, vội vàng bước lên cầu xin Phó Quân Hạo: “Tổng giám đốc Phó, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi xin lỗi mà!” 

“Chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không nên động tay động chân với cô Du, là chúng tôi đáng đời!” 

Thôi Thành Bắc và phó đạo diễn kia nào còn dám yêu cầu Chu Tuấn Hải nói xin lỗi nữa, thái độ lập tức thay đổi, chỉ cầu xin Phó Quân Hạo có thể tha cho bọn 

họ. 

Ai mà ngờ được Thẩm An Ngưng lại nhất quyết không thừa nhận chứ, ai ngờ nổi Phó Quân Hạo lại tức giận tới như vậy? 

Thôi Thành Bắc cũng nhìn ra được rồi, Phó Quân Hạo cũng chẳng để ý mấy đến Thẩm An Ngưng. 

Từ khi Thẩm An Ngưng đi vào, Phó Quân Hạo chỉ nhìn cô ta tổng cộng hai lần, còn không nhiều bằng số lần nhìn biên kịch Du Giai Ý kia. 

Phó Quân Hạo lười biếng nói với Thôi Thành Bắc: “Người mà ông đắc tội cũng đâu phải là tôi, xin lỗi tôi thì có tác dụng gì?” 

Thôi Thành Bắc hiểu được ngay ý của Phó Quân Hạo, kéo phó đạo diễn trên đất kia đi tới trước mặt Du Giai Ý nói với vẻ thành khẩn: “Cô Du, xin lỗi, đều là lỗi của hai chúng tôi, hy vọng cô rộng lượng, tha thứ cho chúng tôi lần này, trách nhiệm của Chu Tuấn Hải chúng tôi cũng không truy cứu nữa. 

“Nếu như các cô muốn truy cứu trách nhiệm của chúng tôi, đánh chúng tôi thêm một trận nữa thì chúng tôi cũng chấp nhận. 

Chỉ cần đừng phong sát khiến bọn họ mất công việc là được. 

Cảm xúc của Du Giai Ý đã bình tĩnh lại từ lâu rồi, cô giấu đi cảm xúc chán ghét trong mắt rồi nói: “Không sao nữa, tôi chấp nhận lời xin lỗi của hai ông” 

Chỉ cần bọn họ không làm khó Du Giai Ý nữa, Du Giai Ý thấy không sao hết. 

Hơn nữa, người thực sự cần nói xin lỗi cũng không phải là hai người Thôi Thành Bắc kia. 

Tuy rằng Thẩm An Ngưng nhất quyết không thừa nhận cô ta đứng đằng sau xui khiến, nhưng Du Giai Ý tin rằng lời mà phó đạo diễn này lúc bị đánh rồi xin tha chắc chắn là thật. 

Phó Quân Hạo không hề có ý truy cứu Thẩm An Ngưng, Thẩm An Ngưng nói cô ta không làm là anh không nói gì nữa luôn. Cô có truy cứu hai người Phó Quân Hạo thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

Sau khi Du Giai Ý nói dứt lời, Phó Quân Hạo nhìn cô một cái thật sâu, dường như rất bất mãn khi cô không truy cứu. 

Nhưng cả quá trình Du Giai Ý đều không nhìn Phó Quân Hạo, Phó Quân Hạo cũng chỉ đành thôi. 

Cô không truy cứu thì thôi, sau này anh giải quyết mấy người Thôi Thành Bắc là được. 

Nếu như đôi bên đã không truy cứu trách nhiệm nữa thì coi như cuộc tranh chấp này kết thúc, người phụ trách của cục cảnh sát lau mồ hôi trên trán tiễn ông tổ Phó Quân Hạo rồi cả idol đang hot cũng đạo diễn nổi tiếng rời đi. 

Thôi Thành Bắc đỡ phó đạo diễn kia lái xe rời đi, còn Chu Tuấn Hải thì rời đi cùng với người đại diện. 

Chu Tuấn Hải có lòng muốn đưa Du Giai Ý đi cùng, nhưng người đại diện của cậu ta lại sống chết không chịu. 

Người đại diện của cậu ta bị chuyện câu ta gây ra ngày hôm này dọa cho hãi hồn rồi, kiên khuyết không chịu để cậu ta tới gần Du Giai Ý nữa. 

Lần trước nửa đêm cậu ta đi thăm Du Giai Ý bị fans chặn ở trong tòa nhà đã đủ khiến người ta to cả đầu rồi, hôm nay lại ra tay đánh người luôn, người đại diện của Chu Tuấn Hải cảm thấy cứ như thế này tiếp thì chắc mắc bệnh tim mất. 

Du Giai Ý có người đón, Tô Thiên Bội sẽ tới đây ngay. 

Cho nên cô tụt lại sau cùng, còn đứng cô độc ở trong góc cửa cục cảnh sát, đỡ bị Thẩm An Ngưng nhằm vào gì đó. 

Ba người Thẩm An Ngưng Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết cùng đi ra ngoài, Thẩm An Ngưng đỏ vành mắt nói rõ với Phó Quân Hạo: “Quân Hạo, anh tin em đi, em thực sự không làm.” 

Du Giai Ý cười mỉa trong lòng một tiếng, có làm hay không tự trong lòng Thẩm An Ngưng rõ nhất. 

Phó Quân Hạo không để ý tới Thẩm An Ngưng, mà quay đầu dặn Chu Bảo Khiết: “Cô lái xe của cô Thẩm đưa cô ấy về đi” 

Tiếng cô Thẩm của Phó Quân Hạo vô cùng xa cách. 

Thẩm An Ngưng hoảng sợ vội vàng kéo lấy anh: “Quân Hạo... 

Bao nhiêu năm qua Phó Quân Hạo đều gọi cô ta là An Ngưng, lần này đột nhiên gọi cô ta là cô Thẩm, Thẩm An Ngưng cảm thấy da đầu tê dại hết lên. 

Tuy rằng ban nãy Phó Quân Hạo không nói gì cô ta cả, nhưng cô ta cảm nhận được cái gì Phó Quân Hạo cũng biết hết. 

Phó Quân Hạo ra hiệu cho Chu Bảo Khiết, Chu Bảo Khiết lập tức kéo lấy Thẩm An Ngưng rời đi: “Cô Thẩm, đi thôi, tôi đưa cô về.” 

Rõ ràng là sếp muốn ở lại tiễn Du Giai Ý, cô ấy phải nhanh chóng tổng Thẩm An Ngưng đi thôi. 

Thẩm An Ngưng không cam lòng mà rời đi với Chu Bảo Khiết, lúc này Phó Quân Hạo mới ngước mắt nhìn Du Giai Ý ở trong góc. 

Cô đứng một mình ở đó, như một con nhạn lẻ loi lạc đàn. 

Một mình ở đó, khiến người ta đau lòng. 

Tuy rằng lần trước ầm ĩ không vui, nhưng Phó Quân Hạo vẫn quyết định chủ động lên tiếng: “Lên xe, tôi đưa cô về.” 

Du Giai Ý cảm thấy vô cùng châm chọc: “Không cần phiền đâu. 

Không nhịn được, Du Giai Ý vẫn khịa Phó Quân Hạo một câu: “Tổng giám đốc Phó, anh và Thẩm An Ngưng kẻ tung người hứng cũng hay quá đấy, cô ta phụ trách làm tổn thương tôi, còn anh phụ trách an ủi, hai người cảm thấy tôi đê tiện hèn mọn như vậy sao? 

Hay là bọn họ cảm thấy, cô thực sự rời khỏi Phó Quân Hạo sẽ không sống được, Phó Quân Hạo chỉ nói lời dễ nghe một chút thôi là cô có thể bỏ qua những 

hận thù trong quá khứ? 

Du Giai Ý nói rằng anh và Thẩm An Ngưng kẻ tung người hứng, Phó Quân Hạo nhíu mày giải thích cho mình: “Cô có ý gì? Tôi không hề biết Thẩm An Ngưng sẽ làm chuyện này với cô, cũng hoàn toàn không biết chuyện này” 

Du Giai Ý ngoài cười nhưng trong không cười: “Rốt cuộc anh có biết hay không, chỉ có bản thân anh là rõ nhất. 

Rõ ràng là không tin anh vô tội. 

Phó Quân Hạo vừa định giải thích thì xe bảo mẫu của Tô Thiên Bội đã tới. 

Tô Thiên Bội vội vàng xông tới chắn trước mặt Du Giai Ý bảo vệ cô: “Du Giai Ý, đừng nói nhảm với loại người này, chúng ta đi thôi. 

Tô Thiên Bội nói xong liền kéo lấy Du Giai Ý rời đi, đương nhiên Du Giai Ý cũng đi theo Tô Thiên Bội. 

Nhưng sau khi đi được mấy bước cô bỗng khựng chân lại, quay đầu nhìn Phó Quân Hạo, mỉa mai từng câu từng chữ một: “Cho dù anh thực sự không biết thì anh cũng là đồng lõa mà, không phải sao?” 

“Bởi vì anh dung túng cho Thẩm An Ngưng nên mới khiến cho cô ta ngông cuồng như vậy, bởi vì anh từng không tôn trọng tôi, nên mới khiến cho cô ta có thể ức hiếp tôi bất cứ lúc nào. 

Du Giai Ý nói xong lời này thì lên xe bảo mẫu của Tô Thiên Bội luôn, chiếc xe màu trắng trở hai cô gái lao vút đi. 

Phó Quân Hạo đứng yên tại chỗ, đáy mắt sâu kín. 

Du Giai Ý nói không sai, căn nguyên rốt cuộc đều là lỗi của anh. 

Lúc này Chung Bảo Nam gọi điện tới, sau khi Phó Quân Hạo nghe máy thì mất kiên nhẫn nói: “Tôi biết anh muốn nói gì, sau này chúng tôi sẽ không dùng tới Thôi Thành Bắc nữa. 

“Như vậy là tốt nhất.” Chung Bảo Nam nói: “Tôi không cần biết sau này các anh có dùng hay không, tôi chỉ cần biết rằng tôi sẽ không đồng ý dùng bọn họ trong bộ phim này nữa.” 

“Tôi quyết định đạo diễn của bộ phim này, tự tôi sẽ đảm nhiệm.” Chung Bảo Nam lại tuyên bố thêm. 

Phó Quân Hạo cười khẩy một tiếng: “Chung Bảo Nam, anh nghiêm túc đấy à?” 

eyJpdiI6Im5GcGdTRElScnV3Z3pRMUw0dmRIREE9PSIsInZhbHVlIjoiVWF3Tk8wQXg3RGpjRnlGNEhBWXF4Y0FxYWt1dGRYR0d6TEpUNUZrOTV1M0RzcjYydnNNZWpQU2V2aXc3YzN2QlgxSHhtVzY2REQzUkJXQVRCOGhZTURDVHNIc29CaFhhaXNPSzZNQnV5NHV1XC9kUThyeWZ1NnA4TmtKMFBPNmREdDlqQUhZZ0pDQnBaa2N6OGpHSENDVjkrUlVORmxGWStUXC9vRWpMeGJLQkJxZEZFRjcydVU2NFJobXk0VFdOUVdJUGxJdWhvbXFOcmdZY2dIeEMwZTg4Q28xM1BzQ2Rwbjk3TG9rWW5NdUtjc01HY3kyakU5cWR2RjhwcVF4VHR3cnV3K3orRHNDb2Z6Z2RGOTQ5eXVHbFlZXC8zeGpzUzF6Unc5UmJiWitkNEJFdHN6N21cL1NVUVpKZVF2XC9cL1JqTzgzOVwvdUxjT3NXWlwvb24wR2FcL2tnR1wvdUFKbmFTVmQ2RDB0elhHVjhlNytOXC85U2gxeURNYnhvSmU2bjlpejdhNk1xdklmSHhwTG9PNlQ5cTNRVkUyZDNDWXNhUHdHM3RNUEV0VHVaZk16MG5wQXNqV2xIR0JwVUtSOUNHb3ZLWUdOIiwibWFjIjoiMWU3NzJkZTQ0NTExMjAwYmQzNDQxZmYwY2UzZGVlYjE2NjkxYWZlYTAzN2M1MmVhOWRkYjA2YTY0MmUwMjViZiJ9
eyJpdiI6Ik9EMlRlMGpJeWtQNlYzWHZsOXZ2a2c9PSIsInZhbHVlIjoia2ZmTk5OcmY0Z0UrbTFIZlVOc21aa1Zmb2RtWTIxK2ZvTlBMWGdlWWU4YWxXalwvRVNpS3NPbFhCWVl6UVZ1YUppZlJiTVM2QXJVUVlTRXM3Nnl1SDN2NkZmd1I4clQ1SGFnSks5VExIbjJ4bkEzYkZHZ0pcL3UzSUJaWGwxU2NhXC9IQnZkZTU3TnBpQ2FxZHR5WUVFRFFQNE8wT0dvcE4yZlJhcjQ2WnQxUEJ2VXNIXC92VG84UlF2TGM1RjgxN2daK3dzeVZIS3Qzb1EzNVFWZDFnTXg3VTN6YVNld0U2ZHMwVGpsSnliY3FNeGpTVlJKUHBvbTZKQVNkNXlnQzJMSlJwWWxyeDNrbStoTG0ySkVySmF3SUFRN0dKa0pIalBRY1ladGxjaHpYR2E5ajBaOXg0cDVLNHNsOStyVms2anFQIiwibWFjIjoiNDk5Zjg3YjZlOWQwNGNkYjYwODYxZDFlZTNjNWNlMmMyYzlmZDZlNWE5MWYzNTY2NDI2NTc4MjYwMThjOGI3ZCJ9

Đạo diễn là công việc vất vả, Chung Bảo Nam đẩy bản thân vào, chỉ là vì bảo vệ Du Giai Ý đang làm biên kịch sao?

Ads
';
Advertisement