Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

“An Ngưng!” 

Bàn tay của Thẩm An Ngưng không đánh vào mặt Du Giai Ý, mà lại bị Phó Quân Hạo chặn lại ngay giữa chừng. 

Phó Quân Hạo dồn sức bóp cổ tay Thẩm An Ngưng, nổi trận lôi đình quát: “Em đang làm gì vậy!” 

Vành mắt Thẩm An Ngưng lập tức đỏ lên, cô ta nhìn chằm chằm Phó Quân Hạo kiềm chế nói: “Quân Hạo, cô ta không biết xấu hổ nửa đêm nửa hôm tới tìm anh bàn chuyện công việc như vậy, động cơ là gì? Anh quên là anh từng bị cô ta tính kế như thế nào rồi sao?” 

Trong thoáng chốc vì Phó Quân Hạo chặn cái tát của Thẩm An Ngưng giúp mình mà Du Giai Ý sinh lòng cảm kích, nhưng một tiếng An Ngưng của Phó Quân Hạo lại khiến cô lấy lại lí trí. 

Đúng rồi, bọn họ sắp sửa kết hôn, bọn họ mới là người một nhà. 

Giống như chuyện của Phó Như Ngọc lần trước vậy, theo Du Giai Ý thấy thì Phó Quân Hạo ngăn cản Thẩm An Ngưng không phải là Phó Quân Hạo muốn bảo vệ cô, mà là bảo vệ Thẩm An Ngưng. 

Thẩm An Ngưng cũng là nữ nghệ sĩ đang hot, lại còn là mợ Phó tương lai, nếu như thực sự tát một cái lên mặt cô, lời đồn ra 

bên ngoài đối với Thẩm An Ngưng hay đối với nhà họ Phó cũng đều không tốt. 

Nghĩ đến đây, cô lùi về sau một bước, cong môi cười mỉa nói với Thẩm An Ngưng: “Cô Thẩm, cô cũng có thể hỏi tổng giám đốc Phó xem vì sao nửa đêm tôi lại xuất hiện ở đây để bàn công việc.” 

Khuôn mặt đầy vẻ giễu cợt của Du Giai Ý khiến Phó Quân Hạo ấn mạnh lưỡi vào kẽ răng, anh trầm mặt nói với Thẩm An Ngưng: “Là anh gọi cô ấy tới. 

Trên mặt Thẩm An Ngưng ngập tràn vẻ không thể tin nổi, cô ta không nghĩ rằng Phó Quân Hạo là loại người sẽ gọi phụ nữ tới văn phòng của mình bàn chuyện công việc vào nửa đêm nửa hôm. 

Huống hồ người phụ nữ kia còn là vợ cũ của anh, còn là người vợ cũ mà anh từng ghét bỏ coi thường. 

Du Giai Ý thì chẳng quan tâm Thẩm An Ngưng có tin hay không, vẫn nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Thẩm An Ngưng, ban đầu tôi quyết định ly hôn, chưa bao giờ nghĩ tới đời này sẽ còn có quan hệ gì với người đàn ông này nữa.” 

“Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, huống hồ đây còn là một người đàn ông vừa tự cao vừa ích kỷ nữa. 

“Nói thật nhé, tôi bây giờ thực sự không thèm đàn ông như tổng giám đốc Phó đâu, có tiền có bề ngoài thì đã làm sao? Không có trái tim thì cái gì cũng vô ích thôi.” 

Du Giai Ý chỉ muốn nhân cơ hội này vạch rõ giới hạn với Phó Quân Hạo, từ đó để Thẩm An Ngưng đừng nhắm vào cô nữa. 

Cô chỉ muốn một lòng một dạ xây dựng sự nghiệp, quỳ xuống cầu xin những người không liên quan như bọn họ mau chóng nên làm gì thì làm việc đó đi. 

Nên lấy vợ thì cứ lấy vợ, nên gả vào nhà giàu thì cứ gả vào nhà giàu. 

Lời nói của Du Giai Ý khiến sắc mặt của Phó Quân Hạo ở bên cạnh vô cùng khó coi, lúc trước cô dùng mọi thủ đoạn để bò lên giường của anh, lúc trước cô luôn miệng nói yêu anh, lúc trước cô làm nhiều chuyện vì anh như vậy, giờ thì lại chê anh như thế sao? 

Anh vừa tự cao vừa ích kỷ? 

Anh không có trái tim? 

Phó Quân Hạo cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị Du Giai Ý làm cho tức đến mức lệch vị trí rồi, mà ngoài những phẫn nộ kia, anh lại còn cảm thấy có chút mất mát và thất vọng. 

Lẽ nào cô... thực sự không nhớ anh một chút nào sao? 

Sau khi Du Giai Ý thanh minh xong quan hệ của mình với Phó Quân Hạo, lúc này mới nhìn sang Phó Quân Hạo, trên mặt nở nụ cười công nghiệp: “Tổng giám đốc Phó, tối nay chúng ta cũng không bàn được công việc này nữa rồi, tôi đi trước đây.” 

Du Giai Ý nói xong bèn bình tĩnh cất máy tính của mình đi rồi ung dung rời đi. Sau khi đi được mấy bước thì lại quay đầu lại 

dặn dò mấy câu như vừa nhớ ra gì đó: “Đúng rồi tổng giám đốc Phó, lần sau bàn công việc xin hãy chọn ban ngày nhé, cũng xin hãy chọn nơi đông người, đỡ cho cô Thẩm ghen tuông mà mất hình tượng.” 

“Dù sao thì cô Thẩm cũng từng coi thường nhất là những bà vợ ghen tuông quá trớn mà mất sạch hình tượng mà, đừng để cô Thẩm trở thành loại người mà bản thân cô ta coi thường nhất chứ.” 

Sau khi nói xong những lời này, lúc này Du Giai Ý mới sung sướng xách túi rời đi. 

Mấy từ bà vợ, ghen tuông quá trớn, mất sạch hình tượng đều là những lời trước đây Thẩm An Ngưng nói cô, bây giờ cô trả lại hết cho Thẩm An Ngưng không sót cái nào, chẳng phải sướng quá hay sao. 

“Du Giai Ý!” Thẩm An Ngưng tức điên người quát lên với bóng lưng thản nhiên của Du Giai Ý. Cô ta không muốn buông tha cho Du Giai Ý, nhưng Phó Quân Hạo lại túm cổ tay cô ta lại, cô ta không cử động nổi. 

Đợi bóng dáng của Du Giai Ý rời đi rồi, lúc này Phó Quân Hạo mới hất cô ta ra. 

Mạnh đến mức Thẩm An Ngưng suýt chút nữa thì đứng không vững, cô ta đỡ lấy cái bàn bên cạnh loạng choạng mấy bước mới đứng vững được. 

Giọng điệu của Phó Quân Hạo xen lẫn lửa giận: “Quậy thành ra như thế này rồi, em hài lòng chưa?” 

“Anh còn nói em đang quậy à?” Nước mắt của Thẩm An Ngưng lập tức rơi xuống, cô ta tủi thân biện giải cho mình: “Phó 

Quân Hạo, nửa đêm nửa hôm cô ta ở cùng với anh, lúc em vừa mới đi vào anh đã cởi quần áo của cô ta rồi, anh còn chê em quậy à?” 

Nếu như cô ta không đi vào, có phải bọn họ đã lăn lộn với nhau rồi không? 

Phó Quân Hạo nghe thấy Thẩm An Ngưng nói là anh muốn cởi quần áo của Du Giai Ý, chỉ cảm thấy cực kỳ vô lý: “Con mắt nào của em nhìn thấy anh muốn cởi quần áo của cô ấy? Anh bất cẩn làm đổ cà phê lên người cô ấy, anh chỉ lấy giấy đưa cho cô ấy thôi.” 

Thẩm An Ngưng lau nước mắt cười mỉa nói: “Cái gì mà anh làm đổ cà phê lên người cô ta? Em thấy là cô ta cố ý làm đổ chứ gì? Như vậy thì cô ta mới có thể lấy cái cớ quần áo bị bẩn mà nhân cơ hội cởi áo khoác bên ngoài ra quyến rũ anh!” 

Phó Quân Hạo không ngừng nhíu mày trước câu nói này của Thẩm An Ngưng. Thế này là do suy nghĩ của chính Thẩm An Ngưng quá phức tạp thâm sâu nên cũng nghĩ Du Giai Ý như vậy sao? 

Bản thân anh là người trong cuộc, sao anh có thể không biết cà phê bị đổ như thế nào được? 

Lúc anh bưng cà phê đến cho Du Giai Ý, đúng lúc Du Giai Ý đang mở máy tính ra. 

Ảnh màn hình máy tính của cô là một bức ảnh chân dung, trong bức ảnh cô đang cười rạng rỡ trước ống kính. 

Nụ cười đó vui vẻ hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng, như một tia sáng vậy, chói mắt khiến người ta thấy rung động. 

Đấy là nụ cười mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trong ba năm hôn nhân với cô, trước đây ngày nào Du Giai Ý cũng cười với anh, nhưng nụ cười đó không thể nào so sánh được với nụ cười trong bức ảnh. 

Anh bỗng chốc hơi thất thần, thành ra bàn tay nghiêng đi nên cà phê mới bị đổ ra. 

Chứ không phải như Thẩm An Ngưng nói, Du Giai Ý cố ý làm đổ cà phê lên người. 

Phó Quân Hạo ngước mắt lên nhìn Thẩm An Ngưng đang khóc sướt mướt trước mặt, sau đó đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe của mình: “Anh đưa em về, em bình tĩnh lại chút đi.” 

Anh nói xong thì cất bước bỏ đi, Thẩm An Ngưng ở đằng sau anh tức tới mức bật khóc thành tiếng. 

Anh bảo để cô quay về bình tĩnh lại, rõ ràng vẫn còn cảm thấy cô ta đang quậy. 

Cô ta khổ sở duy trì hình tượng hào phóng bao dung trước mặt Phó Quân Hạo lâu như vậy, tối nay lại vì Du Giai Ý mà phá hủy toàn toàn, Thẩm An Ngưng hận chết Du Giai Ý luôn rồi. 

Nhưng dù sao thì Thẩm An Ngưng cũng biết mình muốn người như thế nào, đợi lúc Phó Quân Hạo đưa cô ta về tới cửa nhà thì cô ta đã bình tĩnh lại rồi. 

Sau khi Phó Quân Hạo đỗ xe xong, cô ta không xuống xe ngay mà cởi dây đai thắt an toàn ra, quay sang nghẹn ngào nói với Phó Quân Hạo: “Em xin lỗi, tối nay đều đều là lỗi của em.” 

Trên mặt Phó Quân Hạo không có biểu cảm gì, Thẩm An Ngưng lại tiếp tục cụp mắt nói: “Em không nên không tin tưởng anh, anh không phải là loại người không biết chừng mực như thế.” 

“Trước đây anh chẳng quan tâm để ý gì tới Du Giai Ý, bây giờ ly hôn rồi lại càng không quan tâm tới cô ta, em nên tin rằng hai người chỉ là bàn công việc đơn thuần thôi, là em không tốt... 

Thẩm An Ngưng vẫn còn đang suy nghĩ lại về sự mất khống chế và bồng bột của mình, Phó Quân Hạo thì lại sinh ra cảm giác cáu kỉnh kì lạ từ tận đáy lòng vì mấy lời nói của cô ta. 

Đúng rồi, trước đây anh không quan tâm để ý chán ghét Du Giai Ý đến như vậy, bây giờ vì sao cứ năm lần bảy lượt làm những hành động không thể tưởng tượng nổi vì Du Giai Ý cơ chứ? 

eyJpdiI6IjBsWFVMMXpJTVN6aDJvb2FxdElWclE9PSIsInZhbHVlIjoiV2dHd05BMjRzZWx3NFFHYmczQlQ5c3RXNFl1YkNibnR2QVU2bW9qXC9cL2JWSSs1ZGRaRytlXC85SnUycnh1eDZ0a1pUbExkWVR6SGJ4RnpsdEhXdmtCNUdnUzBGTE8rM0JmOFJRS3lxXC9iWlZmcTh6TFJzd3o1UTZsc0dQZE1uNjBiS0FpektnMVZZQWNpVzRKa3dwdU56NHYrVm1tSk96YzljYlFMTnJGSW9LYWpIRVFPczZ1SDhvOGkwRVZnRGZxUyIsIm1hYyI6IjdkNTY2MTBkZmNiZjI4ZmQ5ZGM4Y2Q2MmY4NGE0MzBmYTU1NWE0ZDcyNGIzMWQxOTZhOTM0YzdlYjRlNTUyYmQifQ==
eyJpdiI6IkxVa1RHQm9PUndQTFwvak5SbUZ4aXhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjV0akI1WVNHdzFmRzdEUXZlOFFVQTdyS0hhXC8wdkNhNVRycEpvTUZScitpODdLcFFRdFdJSW5qakxHdDFvYUdBXC8rM3RZais3RFZxQStoSEdha3FZbCs5OWpRclBzMUNrbFVtbHlYOVRiUXVuM3Y0STJqMDV4WllkNFBOR3hXb2twZ0t1NE1wNEtVa2tTMnlqd0lLQiszdnAxZndTTHZEUVFwZHhKZUxIK3o3cHNhUFZJN2p2VXorOEsyZGFXN3FIR0V3NEdjSjRtWTJDUENSM2ora0tKelwvRTh2bndlb1ZOU296YmRXeFlqVjQ9IiwibWFjIjoiMmJmZTA4YTAwNWU2YjQ1YWY1YmQyNjgxNjZjOTIyZTRmMDhhMTE5ZGM5NTVkMTExMzQxMTJlM2I5YWViMTU4ZiJ9

Anh không khống chế được mà ra tay, không muốn cô bị Phó Như Ngọc và Thẩm An Ngưng làm tổn thương, cho dù là cơ thể hay là tinh thần.

Ads
';
Advertisement