Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Khi Chung Bảo Nam gõ cửa và bước vào phòng làm việc của Hứa Vĩnh Bảo, anh ta đang ôm đầu chán nản. 

Đương nhiên, khi Chung Bảo Nam tiến vào, Hứa Vĩnh Bảo đã sớm sắp xếp lại tâm tình của mình, cười chào anh ta: "Xin chào, anh Chung" 

Chung Bảo Nam thản nhiên chào anh ta, sau đó hỏi Phó Quân Hạo bên cạnh: "Cậu tìm tôi có việc gì không?" 

Hứa Vĩnh Bảo và Dịch Thần Hạo chủ động ra ngoài, tránh bị ngọn lửa chiến tranh lan đến. 

Phó Quân Hạo ngước mắt lên nhìn Chung Bảo Nam, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đã nói chuyện với Diệp Văn về bản quyền cuốn sách mới của ông ấy, ý của ông ấy là đến lúc đó biên kịch chuyển thể kịch bản phải là người khiến ông ấy vừa lòng" 

Chung Bảo Nam hiểu ý của anh ngày: "Ý cậu là cậu muốn dùng Du Giai Ý?" 

Phó Quân Hạo gật đầu: "Đúng vậy, nhưng với mối quan hệ của chúng tôi hiện giờ, nếu tôi đi nói với cô ấy về điều đó thì cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý. Vì vậy, tôi hy vọng anh sẽ khuyên cô ấy" 

"Nếu bản thảo của cô ấy được duyệt, thì sau khi tôi mua được bản quyền, chúng tôi sẽ tiếp tục hợp tác. Quyền sản xuất bộ phim truyền hình này sẽ được giao cho Chung Đỉnh." 

Phó Quân Hạo nói như vậy, đồng nghĩa với việc anh vô cùng chắc chắn về năng lực của Du Giai Ý. 

Chung Bảo Nam đương nhiên cũng giống anh, cũng tin rằng bản thảo của cô có thể được duyệt. Anh ta cũng hy vọng rằng cô có thể nhận được bộ phim này. 

Đầu tiên, Diệp Văn là thần tượng của cô, chắc chắn cô sẽ rất vui khi có thể chuyển thể tác phẩm của ông ấy. 

Hai là, nếu có thể chuyển thể các tác phẩm của Diệp Văn thì danh tiếng của cô sẽ được tăng cao. 

Vì vậy, Chung Bảo Nam không chút do dự đồng ý: "Được." 

Mặc dù anh ta có thể đại diện cho Chung Đỉnh tự mình nói chuyện với Diệp Văn, nhưng năng lực huy động vốn của Phó Quân Hạo còn ở đó, có vốn liếng hùng hậu của Phó thị, bộ phim truyền hình này chắc chắn sẽ được sản xuất tốt hơn. 

Một giây trước hai người vẫn còn đánh đến trời đất mù mịt, không ngờ ngay giây sau đã bắt tay hợp tác với nhau. 

Mà nếu đã đạt được sự hợp tác, Chung Bảo Nam không muốn ở lại một giây nào nữa, anh ta đứng lên: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây" 

Phó Quân Hạo mím môi nói: "Tôi đã tìm bác sĩ tâm lý cho Du Giai Ý rồi, anh khuyên cô ấy đến gặp thử đi" 

Chung Bảo Nam nghe thấy vậy thì dừng chân lại, gương mặt hòa nhã nhìn Phó Quân Hạo, sau một hồi lâu mỉm cười: "Tổng giám đốc Phó, xin hỏi cậu nói vậy là có ý gì? Bây giờ tôi là bạn trai của Du Giai Ý, cậu bảo tôi giúp cậu lấy lòng cô ấy?" 

Phó Quân Hạo dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm phía sau, nói: "Anh có thể nói là anh tìm" 

Từ khi nào Phó Quân Hạo anh lại phải ăn nói khép nép như vậy? 

Nhưng bây giờ anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. 

Chung Bảo Nam không hề cảm kích: "Vậy thì không cần, tôi sẽ tự mình tìm, hơn nữa tôi chắc chắn sẽ tìm được người tốt nhất cho cô ấy. 

"Ngoài ra tổng giám đốc Phó, chuyện giữa cậu và Du Giai Ý đã là thì quá khứ rồi, còn tôi với cô ấy là thì hiện tại tiếp diễn, mong cậu có chừng có mực." 

Chung Bảo Nam để lại một câu như vậy rồi quay người bỏ đi, nhưng Phó Quân Hạo nghe được lời anh ta nói thì cảm thấy rất chói tai. 

Cái gì mà thì quá khứ, cái gì mà thì hiện tại tiếp diễn, anh cũng đã từng là thì hiện tại tiếp diễn đó thôi, nói không chừng một ngày nào đó Chung Bảo Nam sẽ trở thành thì quá khứ! 

Phó Quân Hạo sau khi nói chuyện của mình xong thì cũng không có lý do gì để ở lại bệnh viện nữa, chắc chắn Du Giai Ý không muốn gặp anh, vì vậy anh chỉ có 

thể cùng Dịch Thần Hạo rời đi. 

Phó Quân Hạo vốn là muốn giữ Diệp Văn ở lại một ngày, để Du Giai Ý gặp ông ấy, bù đắp tiếc nuối cho cô. Nhưng Chu Dật Hoàng gọi điện cho Diệp Văn xong đã nói rằng, sau khi buổi tọa đàm kết thúc, ông ấy sẽ trực tiếp bay về thủ đô. 

Bởi vì nguyên do sức khỏe của vợ nên Diệp Văn hiếm khi ra khỏi nhà, về cơ bản là chỉ cần kết thúc công việc xong là ông ấy lập tức về nhà với vợ ngay. 

Cơn sốt của Du Giai Ý kéo dài tới sáng hôm sau mới giảm, cô mê man cả đêm. Chung Bảo Nam cũng cực nhọc chăm sóc cô cả đêm, trên mặt đã có vết bầm tím. 

Thấy anh ta như vậy, cô rất đau lòng: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi. 

Vốn dĩ mấy ngày nay Chung Bảo Nam chăm sóc mẹ anh ta đã đủ mệt rồi, cô còn xảy ra chuyện vào lúc này, chẳng phải là càng thêm phiền hay sao? “Tôi có thể chịu được” Chung Bảo Nam cười khẽ: “Đợi Tô Thiên Bội đến thì tôi đi 

Mấy ngày nay, khi cô về quê của Chung Bảo Nam, Tô Thiên Bội cũng ra ngoài quay một quảng cáo. 

Nghe nói cô gặp chuyện, sau khi quay xong cô ấy vội đặt vé máy bay bay về, dự kiến sáng sớm mới tới. 

Chung Bảo Nam khăng khăng không đi, cô cũng không làm gì được anh ta. 

Sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, Chung Bảo Nam lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào, sau đó hỏi cô: "Bữa sáng em muốn ăn gì? Tôi đi mua" 

Du Giai Ý còn chưa kịp nói gì đã thấy Hứa Vĩnh Bảo gõ cửa bước vào. 

“Mời mọi người ăn sáng” Hứa Vĩnh Bảo cầm trong tay hộp cơm của nhà hàng quen thuộc với Du Giai Ý, suốt mấy ngày cô bị trẹo chân, Phó Quân Hạo đã cho cô ăn đồ ăn của nhà hàng này cả ngày. 

Nghĩ đến chuyện trẹo chân, cô cảm thấy hình như gần đây cô thật sự xui xẻo, ngoài bị thương ra thì chỉ có bị thương. Có lẽ cô nên đến một ngôi chùa nào đó 

cúng bái để xua đuổi vận rủi. 

Du Giai Ý lo lắng Chung Bảo Nam đã thức cả đêm nên trạng thái chắc chắn sẽ rất không ổn. Nhỡ may ra ngoài anh ta bị fans nhận ra thì sẽ không tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh ta. 

Bởi vậy, sau khi cảm ơn Hứa Vĩnh Bảo cô lại nói với Chung Bảo Nam: "Chúng ta ăn đồ ăn sáng bác sĩ Hứa mang đến đi." 

Chung Bảo Nam liếc nhìn Hứa Vĩnh Bảo, chấp nhận đề nghị của Du Giai Ý. 

Hứa Vĩnh Bảo cũng ở lại ăn cùng họ, thấy Chung Bảo Nam chăm sóc Du Giai Ý rất chu đáo, Hứa Vĩnh Bảo tưởng tượng nếu Phó Quân Hạo làm như vậy thì cảnh tượng sẽ như thế nào, nhất thời cảm thấy cay mắt. 

Hứa Vĩnh Bảo cảm thấy, chắc chắn Phó Quân Hạo sẽ không thể ân cần và dịu dàng như vậy được. 

Có lẽ trước đây khi khi Phó Quân Hạo và Du Giai Ý ở bên nhau, cô luôn luôn là người cho đi nhiều hơn, Hứa Vĩnh Bảo không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Phó Quân Hạo chăm sóc Du Giai Ý. 

Bữa sáng chưa kịp ăn xong thì lại có người gõ cửa bước vào. 

Hứa Vĩnh Bảo quay đầu lại, liền nhìn thấy nữ bác sĩ trong trẻo lạnh lùng mặc áo blouse trắng đi vào, bánh bao lập tức bị nghẹn trong miệng. Anh ta ho khan một trận, rất là chật vật, lúng túng. 

Chung Bảo Nam đúng lúc đưa cho anh ta một chai nước, Hứa Vĩnh Bảo uống vài ngụm rồi mới hồi phục. 

Anh nhìn bác sĩ nữ đó thì thào nói: "Không phải là hẹn cô hai giờ chiều nay sao?" 

Nữ bác sĩ mỉm cười: “Anh Chung hẹn lại tôi, chính là vào khoảng thời gian này” 

Chung Bảo Nam ở bên cạnh kịp thời giải thích: "Với tư cách là bạn trai, tôi đương nhiên có thể mời được bác sĩ tâm lý tốt nhất. 

Bóng gió là, không cần Phó Quân Hạo nhiệt tình quan tâm. 

Hứa Vĩnh Bảo há hốc miệng, không nói được lời nào, chỉ đành ngượng ngùng đứng dậy rời đi. 

Trước khi đi, anh ta còn tiện thể tức giận trừng mắt liếc nữ bác sĩ kia. 

Nữ bác sĩ hoàn toàn phớt lờ cái nhìn giận dữ của anh ta, vẫn mỉm cười khéo léo. 

Sau khi Hứa Vĩnh Bảo rời đi, nữ bác sĩ tự giới thiệu: "Chào Anh Chung, chào cô Du, tôi là Tống Hoài An. 

Sau khi Chung Bảo Nam và Du Giai Ý chào hỏi Tống Hoài An, anh ta giải thích với Du Giai Ý còn đang thấy khó hiểu: "Bác sĩ nói rằng em cần được tư vấn tâm lý, bác sĩ Tống là bác sĩ tâm lý giỏi nhất ở bệnh viện Giang Thành" 

Du Giai Ý hiểu ra, dường như cô thực sự cần được tư vấn tâm lý. 

Ngày hôm qua sau khi về nhà, cô bắt đầu gặp ác mộng, cả người mê man. 

eyJpdiI6InEwcXRVN3J2QWtaREJcL1JYVmsyUnFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1hdjBHcDBWQ3VKbkJPSmdQTlVLQXBiR1wveHRXQkVqNllnYjRiandNbHdZWXdyZGk0aDIyaW9BcDcyeVUrTFdoVXRkZFZiNE4zQms5a3VGWHp1djFVNSsrSjVKeW9XdFlHYWxMbzZ3bGxnVkdXWXphTjJzVUVGd1pwSnJMck9aaGN4YjRlYnorRnFDTW9UQ0I5aHlrZktjZEJxM3NDMEJ6aUdPY1wvUlRXS09vWEtwWWpZOXRETnd4TTJHeGpKdDBpRVA0djVxcTBrbXF3V0ZOM3lVY2FOQUNwSDNLOUxQUVkxRHhocUMyY1d5cWY2Y29ndzNGQVwvQzZsQk92bVwvaXBYdmlDRnJubjA3XC9QaGs2K0trblAwWThUUnNnejZzbUphVkVBbGtUNWY1QlE9IiwibWFjIjoiNzllOTdlY2U0Y2NhOWYzZmFkMzE0MGNlYTZmZGRmNGI2ZTBlNGJjMDYwMmYyNDVhMzMzYzc3MWQxMmRkYWRlOCJ9
eyJpdiI6IkdiWE5GVVpEVU85dzErejZKYVZcLytRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkphWEcxM0lTYyszb1l0Q3NkSkhMNWlYcm9WWEtUK0NyR1hIZjltbER1eDQ4ME5KQ2pER0ZKMEFtMkNWNVVBb2oxVkF2T0ZhcElMNmRvOEt6UGZlYW00OEcydDZcL0M2OHpqUGNmYmp6TmMxTUhHb0hNMlZOU1ZnbTNab25pU1R6Z21scFc3UWlxNW53Yk1NZzNCaTFVbk9hRmpoTzZYUzhSTUdVbVB4N0krXC9KbDBaR0hKaE9GVnR0KzZXak9GN2p6dE5tK2pHRVhNTXBOQ20yMmRlODJVbFpudVZ6VUNMcUFZMm14OFdvWVBBMXBCRlhcL3EySk9IeVBFcmI2aVExS01mQnEzTWNHMG5tUXoyS3IxSDRNM0lLXC92VG5Eb3VaaHdrSVVBSlNJemhFWW9pMDNPaTdUbmVlbTBDWFdpRWl4WSIsIm1hYyI6ImY3ZmUzNjY3Y2I1NDAyODFhMmZkYjhiNTY1ZGJmYjBjNGQxODhlZTJlZGZmNDRlN2IxMWQ0NWI5MmJhNDY5NWEifQ==

Mặc dù cuối cùng cảnh sát cũng đến kịp thời và cô không bị xâm hại gì, nhưng những chuyện đã xảy ra đó khiến cô nghĩ đến là thấy sợ hãi.

Ads
';
Advertisement