"Không thể nào tin nổi… nhưng… nhưng đúng là cái thứ chết tiệt đó rồi! Nó có hóa thành tro ta cũng nhận ra được!"  

 

 

"Lẽ nào… lẽ nào hắn nói thật!?"  

 

Không cần thêm một lời nào nữa, không còn một chút do dự, ba huynh đệ lập tức vứt bỏ mọi phòng bị, thần thức hoàn toàn thả lỏng.  

 

Niềm hy vọng tưởng chừng đã tắt ngấm bỗng nhiên bùng cháy dữ dội.  

 

Lâm Tiêu hài lòng mỉm cười.  

 

Lực lượng Không Gian hùng hậu lặng lẽ triển khai.  

 

Dưới sự khống chế tinh vi đến từng chi tiết của Lâm Tiêu, rất nhanh, ba viên tinh thể băng giống hệt nhau, cùng kích cỡ, từ từ, chậm rãi bị kéo ra khỏi vùng trán của ba huynh đệ kia.  

 

Khoảnh khắc cả ba nhìn thấy thứ chết tiệt đã đày đọa mình bao năm, nay lại thực sự nằm gọn trong lòng bàn tay Lâm Tiêu, cả ba đều không kìm được mà run lên bần bật.  

 

"Ra… Ra rồi! Thật sự lấy ra được rồi!!!" Thiết Nhị lắp bắp, giọng lạc đi vì sung sướng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng tột độ: "Tiểu huynh đệ này… vậy mà làm được thật! Đây… đây không phải là ta đang nằm mơ chứ? Thiết Đại, ngươi… ngươi thử tát ta một cái xem có đau không!"  

 

BỐP!!!  

 

Tiếng vang còn chưa dứt.  

 

Thân hình Thiết Nhị đã như một quả bóng bay thẳng ra ngoài, lưng đập mạnh vào vách tường tiểu viện!  

 

"Thiết Đại~!" Thiết Tam thấy thế thì hô lớn.  

 

BỐP!  

 

Chưa kịp nói hết câu, thân hình Thiết Tam cũng nối gót Thiết Nhị bay vèo ra ngoài, nằm chồng lên người huynh đệ của mình.  

 

Lực tác động thì luôn có phản lực dội lại mà.  

 

Thiết Đại xoa xoa nắm đấm vừa tung ra, cảm nhận cơn đau rát nhè nhẹ truyền đến.  

 

Không sai, cảm giác này là thật.  

 

Bọn họ không hề mơ! Cấm chế thực sự đã được giải trừ!  

 

Ngay lập tức, ba huynh đệ lồm cồm bò dậy, chẳng nói chẳng rằng lao vào ôm chầm lấy nhau, nước mắt lưng tròng.  

 

Kích động, phấn khích, sung sướng, nhẹ nhõm, khó tin…  

 

Vô vàn cảm xúc phức tạp đan xen, nghẹn ngào trong lồng ngực, khiến họ nhất thời không thốt nên lời, chỉ biết ôm nhau. khóc cười như những đứa trẻ.  

 

"Tiểu… Tiểu huynh đệ." Thiết Tam là người lấy lại bình tĩnh trước, giọng vẫn còn run run vì xúc động, nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt như nhìn thần thánh trên cao: "Ngươi… rốt cuộc ngươi đã làm thế nào vậy!"  

 

Sự kinh ngạc và biết ơn trong mắt đối phương hoàn toàn không thể che giấu.  

 

Hai người còn lại cũng vội vàng lau nước mắt, nín thở nhìn sang, chờ đợi câu trả lời.  

 

Ân nhân! Đây không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà còn là đại ân nhân tái tạo cuộc đời của bọn họ!  

 

Thử nghĩ mà xem, nếu cứ ngoan ngoãn đến cứ điểm của Liên Minh Vạn Đạo để đổi khoáng thạch, muốn giải trừ hết cấm chế cho cả ba người thì ít nhất cũng phải nai lưng ra đào khoáng hơn trăm năm.  

 

Đó là còn tính theo giá cũ chưa tăng nhé!  

 

Bây giờ giá đã tăng phi mã rồi, e là phải cần đến hai trăm năm, thậm chí còn hơn thế nữa mới đủ.  

 

Vậy mà, tiểu huynh đệ này chỉ cần vài cái phẩy tay, vài thao tác đơn giản đã giải quyết gọn ghẽ thứ phiền phức trời đánh đeo bám họ suốt bao năm qua. Từ nay về sau, bọn họ không cần phải chịu sự dày vò đau đớn của thứ quỷ quái đó nữa! Tự do! Họ sắp được tự do rồi!  

 

"Thiên cơ." Lâm Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý, cố tình ra vẻ thần bí, lắc lắc ngón tay: "Không thể tiết lộ."  

 

Hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật về Lực lượng Không Gian của mình.  

 

Thiết Đại thấy Lâm Tiêu không muốn nói, cũng không dám hỏi nhiều. Gã là người thực tế, không chút do dự, lập tức lấy túi trữ vật ra, đổ ra một đống lớn khoáng thạch lấp lánh đủ màu sắc – đó là toàn bộ gia sản mà ba huynh đệ đã cực khổ tích góp được trong suốt bao nhiêu năm qua.  

 

"Tiểu huynh đệ, chỗ khoáng thạch này là tấm lòng của ba huynh đệ bọn ta, ngươi nhất định phải nhận lấy!" Thiết Đại trịnh trọng nói.  

 

"Đúng đúng, tiểu huynh đệ ngươi cứ cầm lấy hết đi!" Thiết Nhị và Thiết Tam cũng vội vàng phụ họa: "Nếu ngươi không nhận, e là bọn ta ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng áy náy lắm!"  

 

"Đây là phần thưởng ngươi xứng đáng được nhận." Thiết Đại cười ha hả: "Hơn nữa, nói thật là bọn ta còn lời to ấy chứ! Chỉ tốn có một vạn khoáng thạch mà giải quyết được cấm chế cho cả ba người, món hời thế này còn tìm đâu ra nữa! Ha ha ha!"  

 

Ba huynh đệ nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt tràn đầy chân thành và cảm kích, khăng khăng muốn hắn nhận lấy một vạn khoáng thạch quý giá này.  

 

Thế nhưng, Lâm Tiêu lại nhẹ nhàng đẩy túi khoáng thạch về phía họ, không hề có ý định nhận lấy. Hắn nhìn ba người, ánh mắt sâu xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý:  

eyJpdiI6InVcL014b1wvMXFvZm84Z28zYkdRakU4QT09IiwidmFsdWUiOiJicTh3YitheFhzek9tWjFiUVNFRUtBK05PNVwvaTdQUUJuT1krWVBLVldBVFFkajhVS1huVVd5cnJZb0VZK2RGZiIsIm1hYyI6ImRjMWYzYzVhZDBjYmY3ZTU0OGE3Y2Y4YjYwZTY5MTJiYzk4NzVhNjNhYjU0NmIyNTc1MWE2MWVmNzk1ODRjOTEifQ==
eyJpdiI6Im1IemVVYlUwcXNxXC80WkdxUzlpalBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlSV0pJU3UrRUlPa2RcLzdpMXZZaktiUmpKWHNySDA5UjJTOTdobjNETFwvc2hTbjZzZW8zSFlDblhtbEJZQ3hrZVFzYlJrSU1wek03VXBKWGEwZ3poTko0UmFucVBnRVhnUVQ4RXF4WTR5UlNRK2o0V1hMZURVcEJKWDE3d2syZGYzcEtWOTV2Z1lwVHI5MGhQVDVSZm5PeWRUSGNMUFJFQ2kzN0cwYXVGVjF2cTlIVFZGclBjS3hCRGdnUG1vdWIyc2pOMmV2MjdteEk0WWgxdHpwYVlIZ2dpOVhpTHdLYzAyQnNcL2Z4SGRyUGdlSktjeEtvcTNKNHNEdzFGM2NHN0E0eFVwQ0lSUlhZczlxS0dMN2pGdzRQd0F5Rzh4b2ZKU2NuNkQxcXpweG81WUtidWUzUjJONlZTaHBwcWlsa0paZVZQYnNLbkc2WGdQamR4NEZISWpvNVZONTg0RFZGRWdDaktOT0FDRUFlQW1lQXhZRjZHUVROQ2llU3RFVEJ1Y2lZRWkzYW16UnFsSjhPdVgzc0RSY2NEK1JlNGRzQ3J0ck1YWW1RZHh3TjBBR2kxSmwrT0tCeUVOQ0tldFJlZG40RlwvMGJZNW1WNldOekIrVzJZS3BvQkJSZFlqWjZERkoyWlwvSjVjMTluUHE3ZlBqZ3J4MksxVmpwNlFSRlliTEIiLCJtYWMiOiJjMmRhYTk1MGM1MmEzZmY4ZGVjN2FmNTlhNWI3MDNhYjg4ZmJlMmY4N2EyMDMwZjM4N2YyNjNkMjcyZWVmMWQ4In0=

Ads
';
Advertisement