"Tiểu tử, ngươi mau qua đó tìm khoáng thạch đi."
"Nhớ kỹ là không được để lộ tài sản, ở nơi này, khoáng thạch xem như tiền tệ lưu thông duy nhất. Ngươi mà có khoáng thạch, bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ bị trộm cướp, thậm chí rước họa sát thân."
Ba người cười ngây ngô, giới thiệu xong về mình thì giục Lâm Tiêu mau đi.
Nơi này không nên ở lâu.
Thiết Đại? Thiết Nhị? Thiết Tam?
Mấy cái tên này đúng là đủ "Thiết" thật!
Nghe ba người giới thiệu, Lâm Tiêu thầm thấy có chút bội phục cha mẹ của họ.
"Đa tạ ba vị đã nhắc nhở, vậy ta đi tìm khoáng thạch ngay đây. Ba vị, hữu duyên tái ngộ."
Lâm Tiêu nhìn kỹ ba người một lượt, ghi nhớ hình dáng và khí tức của họ trong lòng.
Ơn một giọt nước, trả bằng cả dòng suối.
Đạo lý này, hắn vẫn hiểu.
Không nói nhiều lời, Lâm Tiêu cảm tạ một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Đây xem như lần đầu tiên từ khi đến thế giới huyền huyễn, hắn lại có được thông tin quan trọng một cách dễ dàng như vậy.
Tâm trạng xem như khá tốt.
"Tiểu hữu, ngươi chờ một chút!" Một người trong đó đột nhiên gọi Lâm Tiêu lại.
Ánh mắt Lâm Tiêu hơi thay đổi, lẽ nào...
Vút!
Ánh bạc loé lên.
Lâm Tiêu theo phản xạ đưa tay chụp lấy vật bị ném tới.
Đó là một viên đá nhỏ màu trắng bạc, kích cỡ bằng hạt dưa.
Hắn còn chưa kịp hỏi, viên đá nhỏ đã xảy ra biến hoá ngay trong nắm tay đang siết chặt của hắn.
Ngộ tính mãn cấp bị động, có hiệu lực.
Một luồng sức mạnh quy tắc kỳ lạ từ viên đá cỡ hạt dưa tràn vào cơ thể Lâm Tiêu.
Nó bắt đầu di chuyển khắp nơi trong cơ thể hắn với tốc độ và phương thức không thể tưởng tượng nổi.
Giây trước còn ở trong đầu, giây sau đã xuống tới lòng bàn chân.
Khoảnh khắc này ở lòng bàn tay trái, khoảnh khắc sau đã ở lòng bàn tay phải.
Cuối cùng, luồng sức mạnh kỳ lạ này tiến vào tiểu thế giới của hắn.
Trong nháy mắt, tinh thần Lâm Tiêu rung lên, giống như cảm giác đất cạn gặp mưa rào, cả người sảng khoái hẳn lên.
Nhưng cảm giác này đến nhanh mà đi còn nhanh hơn.
Còn chưa đợi Lâm Tiêu cảm nhận kỹ đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Lâm Tiêu lại phát hiện, không biết có phải ảo giác không, tiểu thế giới trong cơ thể mình dường như lớn hơn một chút, hoàn thiện hơn một chút so với trước kia.
"Đây, đây là...?" Lâm Tiêu giơ nắm tay đang giữ viên đá nhỏ màu bạc lên, khó hiểu hỏi.
"Đó chính là khoáng mà chúng ta cần khai thác, cũng là vật phẩm nhiệm vụ phải nộp hàng tháng. Có điều, đây chỉ là một mảnh vụn khoáng rất nhỏ. Ngươi cầm thứ này, nếu đến gần khoáng, nó sẽ có chút phản ứng, cứ quan sát chú ý nhiều là được."
"Còn một điều nữa, khoáng đạt tiêu chuẩn mà chúng ta cần nộp hàng tháng, mỗi viên ít nhất phải cỡ nắm tay, năng lượng bên trong cũng không được quá hỗn loạn..."
Ba người lại giải thích sơ qua cho Lâm Tiêu.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Tiêu loé lên tinh quang.
"Đây rốt cuộc là khoáng thạch chứa năng lượng gì vậy?" Lâm Tiêu không kìm được tò mò hỏi.
Thật sự là mảnh vụn vừa rồi quá nhỏ, quá ít ỏi.
Hắn còn chưa kịp cảm nhận tử tế đã bị cơ thể hấp thu hết sạch.
Ngay cả cơ hội cảm nhận dư vị cũng không có.
"Cái đó thì chúng ta không biết, có lẽ là một loại sức mạnh quy tắc đặc biệt nào đó." Ba người đáp.
Đâu phải ai cũng có ngộ tính mãn cấp như hắn.
Đối với người bình thường, năng lượng bên trong loại khoáng thạch này hoàn toàn không thể nào được dẫn xuất ra.
Chỉ có dùng một số phương pháp và cách thức đặc biệt mới có thể trích xuất sức mạnh bên trong.
Liên Minh Vạn Đạo thu thập loại khoáng thạch này hẳn là có mưu đồ nào đó, chắc chắn bọn họ cũng nắm giữ phương pháp trích xuất năng lượng.
"Đa tạ ba vị, sau này nếu cần ta giúp đỡ, cứ việc mở lời!" Lâm Tiêu hiếm khi nghiêm túc hứa hẹn.
"Ha ha ha, được."
"Chúng ta cũng phải đi đây, nếu người khác hỏi về ngươi, chúng ta cũng sẽ nói không biết."
Hai bên chào hỏi lần nữa rồi chia nhau đi mỗi ngả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất