Người trung niên áo xám "áp giải" Lâm Tiêu phi hành khoảng mười mấy phút đồng hồ thì đến một cấm địa khác được canh phòng nghiêm ngặt.
Nơi này là một vùng núi non trập trùng, diện tích rộng lớn hơn cấm địa phi thăng vô số lần, lối vào có đến mấy chục cường giả Đại Đế Cảnh canh giữ.
Đặc biệt, trong số đó cómột người khiến Lâm Tiêu khi đến gần phải thoáng vẻ kiêng dè trong mắt.
Khí thế tỏa ra từ người này còn mạnh hơn cả Đại Đế đỉnh phong, mà khí tức cũng có phần đặc biệt hơn cường giả Đại Đế Cảnh.
Linh Tôn Cảnh!
Đây chính là cường giả Linh Tôn Cảnh sao!?
Thật mạnh!
Lâm Tiêu bất động thanh sắc, giữ vững tâm thần.
"Trương chấp sự, sao hôm nay đến phiên ngươi tự mình áp giải người đến vậy?" Cường giả Linh Tôn Cảnh kia cười hỏi.
"Chẳng phải là quá nhàn rỗi, muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi sao! Đợi thật lâu mới có tiểu tử này phi thăng lên." Người trung niên áo xám có phần bất đắc dĩ nói.
Mặc dù đối phương là cường giả Linh Tôn Cảnh, nhưng cũng chỉ là tiểu đội trưởng hộ vệ canh giữ cấm địa đào khoáng.
Mà ông ta lại là tổng quản của phi thăng cấm địa.
Trong Liên Minh Vạn Đạo, nếu chỉ xét về địa vị, ông ta vẫn cao hơn đối phương một bậc.
"Ồ!? Sao tiểu tử này còn chưa đạt cả Đại Đế Cảnh nữa thế? Vậy mà đã phi thăng lên đây rồi?" Cường giả Linh Tôn Cảnh kỳ quái liếc nhìn thiếu niên đang bị áp giải, truyền âm hỏi.
"Tiểu tử này chắc chắn là hạt giống tốt, nói không chừng có huyết mạch hoặc thiên phú ẩn giấu nào đó. Cho nên, ngươi ở bên trong nhớ chiếu cố hắn đấy!" Người trung niên áo xám nháy mắt với cường giả Linh Tôn Cảnh này, truyền âm đáp lại.
"Hắc hắc, ta hiểu, ta hiểu, nếu tiểu tử này được đại lão nào đó nhìn trúng, chắc chắn không thể thiếu chỗ tốt của ngươi!" Cường giả Linh Tôn Cảnh cười nói.
Hai người tâm ý tương thông, lại tùy ý trò chuyện thêm vài câu.
Người trung niên áo xám giao Lâm Tiêu cho đối phương, còn mình thì trực tiếp rời đi.
"Tiểu tử, chắc lão Trương đã nói hết quy tắc cho ngươi biết rồi nhỉ. Đây xem như một thử thách đối với đám phi thăng giả các ngươi, chỉ khi thông qua thử thách mới có thể tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn."
"Vì vậy, trước hết, mỗi tháng ngươi phải đào được mười khối khoáng thạch đạt chất lượng. Nếu số lượng và chất lượng không đạt tiêu chuẩn, vậy đừng trách ta độc ác."
Cường giả Linh Tôn Cảnh này vừa uy hiếp hù dọa, vừa dùng thần thức quét khắp toàn thân Lâm Tiêu một lượt.
Chủ yếu là để kiểm tra xem hắn có mang theo đạo cụ trữ vật nào không.
"Hừ! Ta biết rồi." Lâm Tiêu hơi kiêu ngạo đáp.
Từ trước khi đến đây, hắn đã cất nhẫn trữ vật vào Linh Hải, không, bây giờ nên gọi là tiểu thế giới.
Cường giả Linh Tôn Cảnh kia thấy thái độ tự phụ này của Lâm Tiêu, chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không để tâm.
Thiên kiêu như vậy, ông ta đã gặp quá nhiều rồi.
Thật sự tưởng rằng mình vô địch ở tiểu thế giới thì đến Tôn Hoàng Giới cũng có thể tiếp tục ngang ngược sao?
Thật nực cười.
Đợi ngươi đào mỏ vài tháng, ngươi sẽ biết sự tàn khốc ở nơi này.
Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, cường giả Linh Tôn Cảnh này dẫn Lâm Tiêu tiến vào cấm địa đào khoáng.
Sau khi xuyên qua từng lớp phòng thủ nghiêm ngặt và bình chướng trận pháp, Lâm Tiêu mới nhìn thấy diện mạo thật sự của cấm địa đào khoáng này.
Không giống như loại khoáng động tối om trong tưởng tượng của hắn, nơi này trông như một vùng đồi núi trập trùng liên miên bất tận, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Ngay khoảnh khắc đặt chân đến đây, Lâm Tiêu đã khẽ vận một luồng sức mạnh Tuế Nguyệt trong cơ thể.
Đáng tiếc là không hề có bất kỳ phản hồi nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất