Mộc Thiên Nhai lo lắng hô lên.  

 

 

“Nước Vy Hào, tổ chức Thánh Phong?”  

 

Lâm Hữu Triết nhếch mép cười: “Chỉ là mấy tên hề nhỏ bé mà cũng dám hống hách trong lãnh thổ Hạ Quốc!”  

 

“Mày là ai mà lại dám khiêu khích uy nghiêm của Thánh Hoàng Vy Hào bọn tao!”  

 

Matsuda Inoue phẫn nộ chất vấn.  

 

“Đại nhân, đại nhân, tôi biết hắn là ai, hắn tên là Lâm Hữu Triết, là ở rể nhà họ Sở ở Giang Thành, một tên phế vật mà thôi!”  

 

Hồ Thượng Dân vội vàng tiến lên trước bán đứng luôn Lâm Hữu Triết.  

 

“Ở rể?”  

 

Matsuda Inoue nhếch mép: “Tôi nhớ thân phận này hình như vô cùng thấp hèn trong truyền thống của Hạ Quốc mấy người, còn chẳng bằng con chó đúng không?”  

 

“Không sai!”  

 

Hồ Thượng Dân cười nói: “Tên này chẳng có địa vị gì ở trong nhà họ Sở, ngay cả một con chó cũng được người ta yêu thích hơn cả hắn”.  

 

“Thế thì đúng là bi thương nhỉ”.  

 

Matsuda Inoue rút con dao dài ra chỉ vào Lâm Hữu Triết: “Nếu như mày sống mà đáng thương như vậy thì để tao giúp mày giải thoát nhé”.  

 

Vừa dứt lời, ông ta cứ thế lao tới trước mặt Lâm Hữu Triết như một hồn ma rồi vung dao chém xuống!  

 

Mấy người Hồ Thượng Dân và Thu Lộc lập tức lộ ra vẻ hả hê.  

 

Tên đáng chết Lâm Hữu Triết cũng coi như gặp báo ứng rồi.  

 

Thế nhưng một giây sau, biểu cảm trên mặt bọn họ trở nên vô cùng đặc sắc.  

 

Chỉ thấy con dao nhanh như chớp của Matsuda Inoue bị hai đầu ngón tay của Lâm Hữu Triết nhẹ nhàng giữ lấy, không thể cử động.  

 

“Sao có thể?”  

 

Đám người che mặt đều hết sức kinh ngạc.  

 

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Matsuda Inoue.  

 

Dù là trong tổ chức Thánh Phong thì cũng hết sức nổi tiếng.  

 

Thế nhưng lúc này, con dao của ông ta lại bị một thanh niên Hạ Quốc dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt!  

 

“Thằng ranh đáng chết!”  

 

Matsuda Inoue mất mặt trước đám đàn em, lập tức nổi điên lên.  

 

Ông ta xoay cán dao muốn bẻ gãy ngón tay của Lâm Hữu Triết.   

 

Lâm Hữu Triết cong ngón tay rồi búng ra, đầu ngón tay chạm mạnh lên mũi dao.  

 

Một tiếng “Keng” vang lên rất rõ!  

 

Con dao dài lại gãy thành hai mảnh.  

 

Matsuda Inoue kinh ngạc biến sắc, đang định lùi ra sau.  

 

Lâm Hữu Triết nắm lấy mảnh dao gãy rồi đâm về phía tim ông ta nhanh như chớp.  

 

Phập…!  

 

Matsuda Inoue trợn trừng hai mắt, chết không kịp ngáp.  

 

Cả quá trình có thể nói là hết sức lưu loát, thậm chí còn chưa tới một phút, Matsuda Inoue đã bị giết.  

 

Mọi người đang có mặt đều tỏ ra kinh ngạc.  

 

Sau khi Mộc Thiên Nhai ngạc nhiên trong phút chốc thì nở nụ cười nói: “Tốt, tốt, tốt! Không hổ là đàn ông của Hạ Quốc, làm tốt lắm!”  

 

Những người che mặt còn lại thấy đội trưởng đã chết thì cũng không dám nán lại lâu thêm, đồng loạt bỏ chạy bốn phía.  

 

Lâm Hữu Triết không bận tâm tới đám tép riu này mà đi tới bên cạnh Mộc Thiên Nhai rồi bắt mạch cho cụ ấy.  

 

“Tâm mạch chỉ hơi bị tổn thương, cộng thêm chút sương mù gây mê, vấn đề không quá nghiêm trọng”.  

 

Lâm Hữu Triết bình thản nói.  

 

Sau đó, anh bước tới cạnh một con suối trong vắt bên trong trang viên Thanh Hoà, tìm một cái thau hứng nước rồi quay người trở lại.  

 

Lúc mọi người đang hiếu kỳ không biết anh muốn làm gì.  

 

Lâm Hữu Triết lại múc một bát nước rồi đổ vào miệng một doanh nhân đang đứng bên cạnh.  

 

“Cậu muốn làm…ọc ọc ọc!”  

 

Doanh nhân đó phải uống một bụng nước, muốn vùng vẫy nhưng cả người không có sức lực.  

 

Lúc ông ta hòa hoãn lại, đang định lên tiếng mắng chửi thì lại vui mừng phát hiện ra bản thân có thể cử động được rồi!  

 

“Chuyện này là sao vậy chứ?”  

 

Mọi người kinh ngạc không thôi  

 

“Trang viên Thanh Hoa cách xa trần thế, môi trường tự nhiên rất tốt, nguồn nước ở nơi này trong suốt mát lành, dùng để giải sương gây mê là thích hợp nhất”.  

 

Mấy bác sĩ phản ứng lại, đồng loạt lên tiếng.  

 

Sương gây mê này là do tổ chức Thánh Phong dùng phương thức đặc biệt để chế tạo ra.  

 

Không mùi không vị, hiệu quả ban đầu không rõ lắm, nhưng khi đến giờ thì sẽ lập tức phát tác.  

 

Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều bác sĩ sơ suất trúng kế.  

 

Chẳng mấy chốc đã có càng nhiều người khôi phục lại bình thường.  

 

Bọn họ không dám chậm trễ, đồng loạt làm theo Lâm Hữu Triết, tới lấy nước bên trong suối để giải độc cho những người khác.  

 

Đợi sau khi tất cả mọi người khôi phục lại bình thường.  

eyJpdiI6IjBvYjExMTB2ZmNaRDNnYkRSXC9xZ2ZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxpODZqU2dFc2dYUzRlUmhJaTMzbVo3U3JaSVpRb0hldGxBT3JvU3ZQbWZ5dThrTEhGOHljdGg5XC84QXliR2FuIiwibWFjIjoiYTQzNGEyYjk5NGE0NTk2YjA5Mzk2OTFmMjBjNjExMzA4ZDY2OWEyZGI5YzE1NDRkMWEyODhiNGRhZDdmZTExMyJ9
eyJpdiI6ImVxeHVwd09hYkEweCtFZlFUWmV2M0E9PSIsInZhbHVlIjoibVwvZ1VDWWFTc2lCS2VFR0hmMThOZ3h6eGkyWUtGdnlIdFFmcXpIRlpvMitQWVJiXC9GNHM4cHlNK3ZhYW9UdWhEU1N5MG1YY3lcL2x0MzJzRTdtSFJKN082Z01cL3dqdkwxXC9rS2M4Y25VQm9UcEJjMHdMWWxQYzBodzE2QjM0cEM4d1I1bzJpUHpvb1ZPTFRJT2sxdHE3dDVWeHJXNUE5VzRpS1wvNlFWNmlSNUFOeGxGVGtqZG9pTFFIbWluOTBIZHoyOGlKQUROaW93YnVkQ0h1QVZzUWZ5WDJQSUdaSUlUMG83ekxZTG5BK3l5dGFSeEs5d1lZU3pidU5yQW1kaEV4cSIsIm1hYyI6IjI2Y2JlOWMyYjY4YzYwODQwZjVmNGY3NTUxMzY5ZmI1NWQ1NWE0MzQ5N2ZkNmQxZmM2YmViZjRmMjgwYWMyNjIifQ==

Ads
';
Advertisement