Con sâu nhỏ cắn một lỗ trên cổ tay của Mộc Thiên Nhai và chui vào đó.
"Đây là thứ gì?"
Người nhà họ Mộc hoảng sợ.
Mộc Thiên Nhai lại giơ tay lên, ý bảo họ không cần lo lắng.
"Nếu tôi đoán không sai, bà đây là giáo viên y khoa của Kim Nữ Giáo ở Vân Quý biên giới phía Nam đúng không?"
Mộc Thiên Nhai khách khí nói.
"Ông cụ Mộc hiểu biết rộng, vậy mà lại biết đến Kim Nữ Giáo chúng tôi”.
Bà lão gật đầu, cười tự đắc, những nếp nhăn trên khuôn mặt hiện ra.
Người bệnh lâu thì thành bác sĩ.
Kể từ sau khi trúng độc, Mộc Thiên Nhai cũng hiểu được không ít y thuật thần kỳ trong lãnh thổ của Hạ Quốc.
Phương pháp chẩn đoán xem một người có bệnh hay không bằng cách sử dụng con sâu trắng nhỏ này chính là bí thuật chỉ có ở Kim Nữ Giáo.
Nếu bệnh tình nghiêm trọng thì con sâu trắng ấy sẽ biến thành màu đen khi chui ra ngoài.
Bệnh tình càng nặng, màu đen sẽ càng thẫm.
Không lâu sau, con sâu trắng đã chui ra.
Chỉ là mặc dù con sâu cũng đen nhưng màu không hề thẫm.
"Ồ?"
Bà lão tỏ vẻ kinh ngạc, thu con sâu về lại hộp gấm.
"Chúc mừng ông cụ Mộc, độc tố trong cơ thể ông quả thật đã giảm đi rất nhiều”.
"Không biết là ai chữa trị, đúng là thần y!"
Rất nhiều bác sĩ vừa nghe cũng vô cùng chấn động.
Trước khi đến đây, họ đã tìm hiểu bệnh tình của Mộc Thiên Nhai, cũng không ôm nhiều hy vọng thành công.
Chỉ là muốn tới mở mang một chút.
Không ngờ, chất độc trong người Mộc Thiên Nhai đã được giải trừ gần hết.
Đây thực sự là thần y!
Mộc Thiên Nhai nghĩ tới Lâm Hữu Triết tính tình lạnh nhạt, cười nói: "Chuyện này không tiện tiết lộ, mọi người đừng hỏi nữa”.
Nghe đến đây, ai cũng cảm thấy đáng tiếc.
Lưu Hồng Khải đang đứng trong góc, ánh mắt lại lóe sáng.
Hắn biết vị bác sĩ cuối cùng rời đi là bác sĩ họ Ngô do Thẩm Thiến Thiến mời tới
Phải nói rằng người có khả năng chữa khỏi cho Mộc Thiên Nhai nhất chỉ có ông ta!
Hắn bước lên chắp tay nói: "Ông Mộc, thật ra ông không cần giấu đâu, mọi người chỉ muốn quan tâm đến sức khỏe của ông thôi mà”.
"Nhắc mới nhớ, vị bác sĩ do cô Thẩm Thiến Thiến mời đến, hình như là họ Ngô?"
Hắn vừa nói như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Bác sĩ họ Ngô, còn có thể có quan hệ với nhà họ Thẩm, lẽ nào là nhà họ Ngô ở Vân Thành?"
"Có lẽ là vậy, nhà họ Ngô ở Vân Thành là thế gia theo nghề y có tiếng, có thể chữa khỏi cho ông cụ Mộc cũng không có gì ngạc nhiên”.
"Xem ra chúng ta phải đi thăm hỏi nhà họ Ngô một chuyến, họ chính là thần y chân chính!"
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Thấy vậy, Mộc Thiên Nhai lắc đầu bật cười.
Tên nhóc này đã thành công chuyển dời sự chú ý.
E là không ai ngờ rằng người giúp cụ ấy giải độc lại là một thanh niên tuổi đôi mươi.
Tuy nhiên, Mộc Thiên Nhai không hề quên chuyện Lưu Hồng Khải đã bắt cóc em gái và anh em của Lâm Hữu Triết.
Sắc mặt cụ ấy trở nên u ám, liếc nhìn Lưu Hồng Khải nói: "Tên nhóc họ Lưu kia, tôi nghe nói cậu bắt cóc em gái và người anh em của người ta để tìm bác sĩ chữa bệnh cho tôi, gan cậu cũng lớn quá nhỉ!"
"Mau thả người ra, đưa về bình an vô sự, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"
Lưu Hồng Khải sửng sốt.
Sao Mộc Thiên Nhai lại biết chuyện này?
Chẳng lẽ là Lâm Hữu Triết lén lút tố cáo?
Tên này đánh còn chưa đủ lại còn đi tố cáo, thật là vô liêm sỉ.
Đột nhiên, Lưu Hồng Khải chợt nhớ ra hắn đã bảo Cố Phàm đi "trừng phạt" em gái của Lâm Hữu Triết.
Nhất thời hắn cực kỳ hoảng sợ.
Mộc Thiên Nhai yêu cầu đưa người trở về nguyên vẹn.
Chuyện này mà bị Cố Phàm phá hỏng thì không phải sẽ xong đời thật sao?
"Không hay rồi, phải mau ngăn cản tên đó lại!"
Lưu Hồng Khải vội vàng chạy sang một bên gọi điện.
Nhưng điện thoại không có tín hiệu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài trang viên Thanh Hòa, vị trưởng lão nhà họ Cố đã máu me bê bết nằm trên mặt đất, như một con chó chết.
Lâm Hữu Triết bước chân đi vào trong trang viên Thanh Hòa.
Không ngờ lại gặp phải tên Cố Phàm đang chuẩn bị đi "hưởng thụ" Lâm Tâm Nhi.
Tuy nhiên, Cố Phàm bị cận nên không thể nhìn rõ vị trưởng lão đã bị Lâm Hữu Triết đánh gục nằm dưới đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất