Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết

 Liêu Minh vẫn muốn chất vấn, nhưng lại bị người đàn ông trung niên họ Văn ngăn lại, chỉ đành khách khí cười nói.  

 

 

Thẩm Thiến Thiến gật đầu: “Tiếp theo không còn chuyện gì nữa rồi, mọi người giải tán hết đi”.  

 

Đám khách mời nghe thấy vậy thì đồng loạt rời đi.  

 

Ba người Sở Văn Xương đứng trong góc tức tới mức nghiến răng kêu ken két.  

 

“Tên này đúng là biết nịnh hót phú bà!”  

 

Đường Tinh Hà nghiến răng nói: “Bên ngoài có Liễu Thiên Nghệ, vào trong lại có Thẩm Thiến Thiến, rốt cuộc cậu ta làm kiểu gì vậy chứ?”  

 

“Còn phải nói sao, chắc chắn là không cần thể diện nữa”.  

 

Sở Tịnh Tuệ đứng bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng.  

 

“Không cần vội, Thẩm Thiến Thiến từ tỉnh tới, tham gia buổi tiệc tối xong thì cô ta cũng sẽ rời đi”.  

 

“Đợi cô ta đi rồi, Lâm Hữu Triết còn có cách gì mà ngông cuồng được nữa?”  

 

“Tới lúc đó, chúng ta lại tính sổ với hắn sau!”  

 

Sở Văn Xương hít sâu vào một hơi, cố bắt bản thân bình tĩnh lại.  

 

Một bên khác, đám bạn học Hồ Thượng Dân cũng tức giận đấm ngực thùm thụp.  

 

Không ngờ Lâm Hữu Triết lại thoát được một kiếp nạn.  

 

“Tên này lại còn quen biết một nhân vật lớn như Thẩm Thiến Thiến, thế này thì khó nhằn rồi đây”.  

 

Khương Minh Vũ hơi e sợ.  

 

“Hừ, có phải cậu bị ngu luôn rồi không?”  

 

Hồ Thượng Dân trừng mắt nhìn hắn, nói: “Thẩm Thiến Thiến là con gái của quản đốc Thẩm Vinh Hải, ở tỉnh cũng coi như con cưng của trời, biết bao cậu chủ con nhà giàu muốn gặp mặt cô ta mà cũng khó như lên trời”.  

 

“Nhân vật lớn như vậy sao có thể quen biết với loại phế vật như Lâm Hữu Triết chứ?”  

 

“Vậy cô ta..”  

 

“Rất rõ ràng, Thẩm Thiến Thiến vì muốn hoà giải xung đột, bảo vệ cho trật tự của bữa tiệc nên mới làm như vậy”.  

 

Hồ Thượng Dân phân tích: “Theo như tôi biết, chủ nhân của bữa tiệc lần này không chỉ có bối cảnh rất khủng mà địa vị ở Hạ Quốc cũng cực kỳ đặc biệt”.  

 

“Cô chủ Thẩm bây giờ đang đại diện cho bố cô ta đi xã giao bên ngoài”.  

 

“Nếu như có cơ hội, chắc chắn là cô ta muốn kết giao với mấy người quyền quý này, điều này không chỉ có lợi cho việc thăng chức của bố cô ta, đợi sau khi bố cô ta trở thành chủ tịch tỉnh thì cũng có thêm một cánh tay ủng hộ”.  

 

“Ra là như vậy”.  

 

Rất nhiều bạn học đều bừng tỉnh, không ngờ lại là nguyên nhân này.  

 

Vậy thì tên Lâm Hữu Triết đó đúng là may mắn.  

 

“Yên tâm đi, đợi chúng ta lấy được tiền của mấy cậu chủ ở tỉnh, muốn ép chết Lâm Hữu Triết còn không phải là chuyện trong phút chốc sao?”   

 

Hồ Thượng Dân liếc nhìn mọi người, đắc ý cười khẩy.  

 

…  

 

“Phiền anh giúp bọn họ tìm một nơi để nghỉ ngơi, bọn họ đã uống nhiều rồi”.  

 

Lâm Hữu Triết giao Đặng Ngữ Đình và cả Triệu Khanh Thanh cho đội trưởng đội bảo vệ Hồ Khải Lợi.  

 

Hồ Khải Lợi lo lắng không thôi, lập tức gọi nữ giúp việc của trang viên Thanh Hoà tới phụ trách.  

 

Chàng trai trước mắt này không chỉ là bạn của cô hai nhà họ Liễu mà giờ lại còn là bạn của Thẩm Thiến Thiến.  

 

Người đàn ông như vậy, dù cho chỉ biết ăn bám thì hắn cũng không thể đắc tội được.  

 

“Không ngờ anh cũng rất lương thiện”.  

 

Thẩm Thiến Thiến đứng bên cạnh, nói bằng giọng điệu thú vị.  

 

“Cảm ơn cô Thẩm, tôi nợ cô một ân tình”.  

 

Lâm Hữu Triết quay đầu nói.  

 

“Không cần khách khí”.  

 

Thẩm Thiến Thiến xua tay.  

 

Đột nhiên cô ta lại chuyển chủ đề: “Tối nay anh đến nơi này lại là vì tôi sao?”  

 

“Cô có ý gì?”  

 

Lâm Hữu Triết không hiểu.  

 

“Vẫn còn giả vờ không hiểu?”  

 

Thẩm Thiến Thiến cười khinh thường: “Anh thật sự cho rằng tôi không nhìn ra à?”  

 

“Tôi không biết anh dùng phương pháp gì để mê hoặc bố tôi, khiến bố tôi cho rằng anh rất ghê gớm, lại còn bảo tôi bảo vệ anh mọi lúc mọi nơi”.  

 

“Nhưng nếu như anh ghê gớm thật thì còn cần tôi phải bảo vệ hay sao?”  

 

“Tôi nhớ lần gặp mặt khi trước, tôi đã từng cảnh cáo anh, để anh đừng ôm trong lòng mấy ý đồ không tốt, tôi sẽ không để anh đạt được mục đích đâu, anh đã quên rồi hả?”  

 

Nghe thấy mấy lời này, Lâm Hữu Triết tỏ ra bất lực.  

 

Không ngờ Thẩm Thiến Thiến lại tự luyến như vậy, còn cho rằng anh vẫn luôn có ý đồ gì với cô ta.  

 

“Cô hiểu lầm rồi, lần này tôi tới đây không phải vì cô”.  

eyJpdiI6Ijk2MThUWGdic1wvTWtBeThKbXFEdGNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImQ0V0FzeHJ2SExCOGhpOWJ5Q1pHVSt6NzBDNjZQN1RwZDRVSTZ1bmhtR2NmOUtlZ1RFU0Z1WTBUMFV0TmVOcGYiLCJtYWMiOiIzNzc2N2EzYmExZjk1ZDNmNDIyYjAyNzgwMzM4MmNjYTVlZDAyMjdiMTFjYzQ2Yzk0Njk3NDVhNGYxMjdlM2JlIn0=
eyJpdiI6Ikw4Y2R1SVFqbHlaRjZwcTFrNnQ1MWc9PSIsInZhbHVlIjoiZ0hsTlZObGd5aDRoRTB2SVBoMDFyOE5uWDZMWFQ2RHFIR1lmQTdTeXlIRmxZa2FCR0pheVpoaSszdDNSRVdwV0RGU0RGUmRDcGtYdXFkdVlidGNSMjhOK21LWnJmbEd1alM5YXViM0l3RXVqOFlkdEd4bnJGRnA5YVRLNzc1VTZZQXJNSWtxcm5xQ2FXZFJXMFRBZEl1SlBFZEdndVdIMktZWFVtRTJzS2t3PSIsIm1hYyI6IjMzNDlhODZlMGRkOTJhZjAxYzgyYmRjZDc5NThlYTdiOWU3NTkyZDBkZTg0ZjkxNGM3ZWNmNDIyNGVkOWZlMmIifQ==

Ads
';
Advertisement