“Thế nào gọi là chắc sắp đến rồi, mấy anh đang lấy mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa sao?”
Sở Hạ Vũ nổi giận.
Bác sĩ của bệnh viện này sao lại có thái độ như vậy chứ?
“Sở Hạ Vũ, thái độ của em thì sao?”
“Bệnh viện của người ta bận rộn như vậy, chẳng lẽ chỉ làm việc cho một mình mẹ em thôi sao?”
Sở Tịnh Tuệ gào mồm lên: “Thật xấu hổ, sau này em ra ngoài đừng nói mình là người nhà họ Sở, nhà họ Sở không muốn mất mặt vì một người như vậy!”
“Bác sĩ, tình trạng của bệnh nhân đã trở nên xấu hơn!”
Lúc Sở Hạ Vũ định cãi lại, một nhân viên y tá chạy ra từ phòng bệnh.
Bác sĩ đó cau mày lại, trầm giọng nói: “Tiếp tục chữa trị thông thường, đợi bác sĩ Chu đến”.
“Nhưng tình trạng bệnh nhân rất xấu”.
Vẻ mặt của y tá hơi sợ hãi.
“Tôi nói rồi, tiếp tục chữa trị thông thường, hay cô muốn làm ca phẫu thuật này?”
Bác sĩ trừng mắt, hét lên với y tá.
Cô y tá giật mình, ngoan ngoãn trở về phòng bệnh.
“Tôi có thể vào xem chút không?”
Bỗng nhiên, Lâm Hữu Triết nói.
Bác sĩ liếc anh, khinh thường cười nhạt: “Nếu như anh chỉ từng xem mấy cuốn sách ngành y thì anh đừng nên vào, dù sao anh cũng xem không hiểu”.
“Bây giờ các anh cũng không trị được, để tôi vào xem một chút cũng đâu có sao?”
Lâm Hữu Triết nói.
Khuôn mặt bác sĩ trở nên cứng ngắc, lạnh lùng nói: “Vậy cũng không thể để anh đi vào, lỡ như để xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
"Tôi chịu”.
Lâm Hữu Triết thốt ra hai từ rồi đi thẳng vào phòng bệnh.
"Đứng lại”.
Bác sĩ giận dữ hét lên: "Ở đây là bệnh viện, không đến phiên anh làm bừa!"
Nhưng khi anh ta vừa mới đến gần, đã bị Lâm Hữu Triết đẩy ra, nhếch nhác ngồi bệt xuống đất.
"Hữu Triết?"
Sở Hạ Vũ căng thẳng gọi tên anh.
"Yên tâm đi, anh có thể trị khỏi bệnh cho mẹ của chúng ta”.
Lâm Hữu Triết nói một cách chắc chắn.
Trên thực tế, nếu bệnh viện có thể sắp xếp phẫu thuật cho Tần Hương Lan kịp thời, anh cũng không muốn đích thân ra tay.
Bởi vì anh học y cũng chỉ mới hai ngày, còn chưa có thời gian luyện tập.
Nhưng mạng người quan trọng, bây giờ bất kể là đợi bác sĩ Chu kia đến hay sắp xếp chuyển viện cũng đã không kịp, chỉ còn cách để anh thử mà thôi!
“Lâm Hữu Triết, cậu muốn hại chết bà ấy sao, đồ ác ôn”.
Sở Hán Trung ngăn ở trước mặt Lâm Hữu Triết lớn tiếng quát lên.
“Chú ba, cháu thấy thằng nhóc này đang trách thím ba ngày thường đối xử với hắn không tốt nên muốn nhân cơ này trả thù, lấy mạng thím ba!”
Sở Văn Xương ở bên cạnh cười nhạt.
“Đến lúc đó lại nói đã cố gắng hết sức rồi, còn có thể trốn tránh toàn bộ trách nhiệm”.
Đường Tinh Hà hùa theo.
“Ý đồ xấu xa đó, ai mà chẳng biết”.
Sở Tịnh Tuệ cũng lớn tiếng chỉ trích.
“Nếu như xảy ra chuyện gì, tôi sẽ một mạng đền một mạng”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng đưa mắt quét qua tất cả mọi người, kiên định nói.
Ngay sau đó, anh đi vòng qua Sở Hán Trung, bước thẳng vào phòng phẫu thuật.
“Hừ, thằng nhóc này đi vào thật sao?”
“Thật nực cười, ỷ bản thân từng đọc vài cuốn sách thì bệnh nan y nào cũng có thể chữa được hả?”
“Cứ đợi đi, thím ba chắc chắn sẽ bị hắn hại chết!”
Đám người nhà họ Sở lớn tiếng bàn tán.
Bác sĩ cũng đứng dậy, lấy ra một bản cam kết từ trong phòng làm việc và đưa cho Sở Hạ Vũ.
Sau đó hét lớn: “Mau ký đi! Đây là do bạn trai cô muốn vào cho bằng được, nếu như để xảy ra vấn đề gì thì không liên quan gì đến bệnh viện của chúng tôi!”
Sắc mặt Sở Hạ Vũ trở nên tái nhợt, đã sợ đến mất hồn vía.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Hữu Triết, nước mắt lưng tròng, cắn răng chịu đựng, ký tên mình vào bản cam kết.
Trong phòng bệnh.
Cô y tá đang điều trị giảm huyết áp nội sọ cho Tần Hương Lan vừa thấy Lâm Hữu Triết đi vào đã sợ hết hồn.
“Này, sao anh vào được đây, mau đi ra ngoài!”
“Tránh ra, tôi sẽ chữa trị cho bệnh nhân này”.
Lâm Hữu Triết bước nhanh đến, đẩy mấy cô y tá sang một bên.
Đầu tiên anh mở mí mắt của Tần Hương Lan ra nhìn, sau đó bắt mạch cho bà ta, tình hình thực sự không lạc quan lắm.
Nếu như đợi bác sĩ Chu kia thong dong đến muộn thì Tần Hương Lan chắc chắn sẽ không cứu được!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất