Hắn nói xong, ‘ầm’ một chưởng giải quyết Tần Hổ.  

 

Hàng loạt phù văn chui vào trong người của Diệp Viễn, ánh mắt của hắn chợt sáng lên.  

 

Nhiều giá trị Chiến Thần quá đi!  

 

Vì thứ hạng của Diệp Viễn chỉ có hơn mười hai ngàn, còn thứ hạng của Tần Hổ là khoảng bảy ngàn.  

 

Chênh lệch cực lớn, khiến Diệp Viễn nhận được bốn mươi phần trăm giá trị Chiến Thần của đối phương.  

 

Bây giờ trên người của Diệp Viễn đã có một ngàn bốn trăm tám mươi điểm tích luỹ!  

 

Còn thứ hạng của hắn cũng đã tăng lên đến tám ngàn chín trăm bốn mươi mốt.  

 

Ngay cả bản thân Diệp Viễn cũng bị số điểm tích lũy doạ một phen.  

 

“Chậc chậc, đúng là sảng khoái!” Diệp Viễn thán phục.  

 

Đúng là một giây trở thành người giàu.  

 

Nhìn thấy nét mặt của Diệp Viễn, trong lòng mọi người đều cực kỳ hâm mộ.  

 

Họ biết Diệp Viễn chắc chắn đạt được rất nhiều giá trị Chiến Thần!  

 

Trong Nguyên Thủy Chiến Giới này, giết chết đối thủ càng mạnh thì có được càng nhiều giá trị Chiến Thần.  

 

Nhưng trải qua thời gian một trăm năm, thứ hạng thật sự đã tương đối ổn định.  

 

Muốn vượt qua thứ hạng hàng ngàn, giết chết đối thủ trước mặt, đúng là người ngốc nói mê.  

 

Nhưng Diệp Viễn đã giết Tần Hổ mạnh thế này, vuốt râu hùm cướp được nhiều giá trị Chiến Thần.  

 

Nhưng lúc này lão thần Diệp Viễn ngồi thiền tại chỗ, thật sự chờ Tần Hổ ra ngoài, điều này khiến rất nhiều người ngạc nhiên.  

 

Tiểu tử này chẳng phải là kẻ ngốc à?  

 

Lẽ nào hắn thật sự nghĩ Tần Hổ sẽ đơn đả độc đấu với hắn?  

 

“Tiểu tử, mau đi đi! Tần Hổ có một đồng đảng ở trong thành tên là Mạc Tây, thậm chí thực lực còn mạnh hơn hắn ta. Ngươi ở đây là chờ chết à!” Một người có lòng tốt tới khuyên nhủ.  

 

“Đúng đó, tiểu tử, thấy tốt thì nhận đi. Ngươi ở đây chờ hắn ta, cũng coi như chờ chết đấy!”  

 

Diệp Viễn quét mắt nhìn, cười nói: “Cảm ơn mọi người đã nhắc nhở, nhưng Diệp mỗ đã nói chờ hắn thì nhất định nói là làm, ta ở đây chờ hắn ta.”  

 

Đám đông thấy Diệp Viễn không nghe lời khuyên, ai nấy cũng chợt lắc đầu thở dài.  

 

Tiểu tử này đúng là cố chấp không nghe lời người khác.  

 

Thực lực mạnh thì cũng vô ích, không có đầu óc thật đáng sợ.  

 

Nhưng Dương Kha trong đám đông lại đang trầm ngâm suy nghĩ.  

 

“Thật không ngờ tiểu tử này lợi hại như vậy. Nhưng ha ha, hắn ta chính là đồ ngốc, thật sự ở đây chờ Tần Hổ quay lại.”  

 

Dương Kha lại chau mày lên tiếng: “Mấy người không cảm thấy lạ sao?”  

 

Đám đông ngơ ngác, không rõ chuyện gì.  

 

“Có gì mà lạ chứ? Tiểu tử này và Tần Hổ cùng lứa với nhau, cộng thêm một Mạc Tây thì tiểu tử này là thập tử nhất sinh còn gì.”  

 

“Đúng thế, thân xác của hắn ta mạnh nhưng thực lực của Tần Hổ cũng không yếu. Bây giờ hắn ta không đi, coi như tìm cái chết còn gì.”  

 

Dương Kha lại lắc đầu nói: “Ta nghe nói, toàn bộ giá trị Chiến Thần mà hắn ta cướp được từ trên người chúng ta đều dùng để mua kiếm. Hơn nữa, còn mua hơn một ngàn cây. Nhưng mấy người có thấy hắn xuất kiếm chưa?”  

 

Đa số mọi người đều bỏ qua vấn đề này.  

 

Không phải họ cố tình ngó lơ mà là sức chiến đấu mà Diệp Viễn biểu hiện ra khiến họ tin tưởng thực lực của Diệp Viễn và không nghi ngờ gì.  

 

Họ nghĩ át chủ bài mạnh nhất của Diệp Viễn chắc là Bát Chuyển hoàn mỹ.  

 

Diệp Viễn dựa vào Bát Chuyển hoàn mỹ đã đủ sức đánh bại sự kết hợp bốn loại Pháp Tắc của Tần Hổ, điều này cho thấy hắn yêu nghiệt cỡ nào.  

 

Vậy thì hắn còn cần phải dùng thủ đoạn khác sao?  

 

Nhưng Dương Kha lại nghĩ đến vấn đề này.  

 

Hắn ta không biết kiếm thuật của Diệp Viễn mạnh ra sao nhưng trong Nguyên Thủy Chiến Giới này, chắc chắn sẽ không có kẻ ngốc đến mức tiêu hết tất cả giá trị Chiến Thần trên người đi mua mấy thứ vô dụng.  

 

Đám tiểu đệ của Dương Kha chợt ngơ ngác, cũng phát hiện điều kỳ lạ này.  

 

Dương Kha lại cười quỷ dị rồi nói: “Bây giờ ta lại thấy hơi tò mò, rốt cuộc kiếm thuật của hắn ta mạnh đến mức nào.”  

 

Nửa giờ sau, hai bóng người lao nhanh từ trong thành ra, chớp mắt là tới nơi.  

 

Hai người này là Tần Hổ và đồng đảng của hắn ta, Mạc Tây.  

eyJpdiI6IjdDZVZBVWxrZ3Nhbytmc3ZiMkc4Smc9PSIsInZhbHVlIjoiRkVsaTc2dUY1U3BDZzJwZWQzY1VrMDZLdk9LMldNMEQ3eDJDRlYrbzFPdkJLXC9nMFBXaHF4VDZZNmdVR3BFeXgiLCJtYWMiOiI4ZTAxMDNjNTQyNzNjMGNiYmU5NTY3NmI1NThkZTVhYzFhMDVjZTE3NzYyOGIzMjQzYjUwYTNlMDIxY2FkYjk3In0=
eyJpdiI6IkRYR2F4UEh5ZEZUK0ttZW13aW5SSnc9PSIsInZhbHVlIjoiZmN6MkZVT2xNSkhqeVlDVlwvUElaRDk1bGVPQnNlMFhqSkRXVEowRkVRYjhvbjFTR2FGWkRxWEM3N011aFBRYWFZbjgzN09NbTVKdkgrbjRHM2xLY2FxZjJhXC9KdDErUzVKV3kycDgrZjRhRzU1ZHh1Q1JsQktyMVk2bmhaWkRiWXJtU2ZocWMwSDV4aFpuWHltQlc1RjdjZlR5R3NGaXVaNmJZdGNqTVlPR1c4R2N6aTBEbU9XdXBqdnExczdTYTRKanJ2RFZNSXZPXC9EcXY0OWJiM29LUT09IiwibWFjIjoiZGEzNGQwOGJlODc2OTMxN2VmYmIxYzk1ZmE3ZWEzZjkxNDAwM2U3OWQwOTdmOGJlOWQzYmQwNzU1MGFlNjkxOSJ9

Tần Hổ nhìn Diệp Viễn và cười lớn nói: “Tiểu tử, ngươi đúng là giữ chữ tín, lại ở đây chờ chết. Ha ha ha…”

Ads
';
Advertisement