Diệp Viễn tới lui đã hơn trăm lần, nhưng bọn họ vẫn không cách nào giết Diệp Viễn.
Đối với bọn họ mà nói chuyện này là một nỗi nhục!
Với tình trạng bây giờ của Diệp Viễn, nếu hắn xông vào lần nữa thì chết là cái chắc!
Vèo!
Nguyên Chẩn còn chưa nói xong, thân hình Diệp Viễn chợt biến mất tại chỗ.
Hắn lại xông vào mạng lưới ngôi sao lần nữa!
Một luồng hư ảnh màu trắng vạch phá bầu trời, xông thẳng vào mạng lưới ngôi sao.
Hư ảnh màu trắng chợt sáng chợt tắt như là một u linh, đem đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
"Ha ha ha, tới hay lắm! Bây giờ tiễn ngươi ra đi!"
Nguyên Chẩn nhìn thấy Diệp Viễn lại xông tới lần nữa thì không thấy tức giận mà trái lại còn thích thú.
Diệp Viễn liên tục xông pha, tuy bản thân bị trọng thương nhưng cuối cùng vẫn được xem là toàn thân trở ra.
Hơn nữa cách thức xông pha này của Diệp Viễn trông cứ như là đang trêu đùa bọn họ.
Mặc cho các ngươi dâng lũ ngập trời, ta vẫn sừng sững bất động!
Cường giả Thần Tộc cảm thấy nhục nhã, thành công bị Diệp Viễn kích động.
Phải biết rằng một mình Diệp Viễn đối mặt với ba vạn sáu nghìn người!
"Nguyên Trị, ta và ngươi cùng liên thủ thi triển Trấn Ngục Thiên Tinh, lần này nhất định phải giết chết tiểu tử này!" Nguyên Chẩn nói.
Nguyên Trị ở trung khu khác lập tức đáp lại: "Được! Tiểu tử này quá kiêu ngạo, lần này nhất định phải giết hắn!"
Hai trung khu lớn cùng liên thủ thi triển thuật pháp cỡ lớn, đó chính là một đòn tấn công do sáu nghìn người hợp lực!
Uy lực cỡ này quả thực là vô cùng đáng sợ.
Dưới bầu trời, một cái lồng giam cực lớn bỗng nhiên giáng xuống, phút chốc nhốt chặt Diệp Viễn.
Sau đó chỉ thấy toàn bộ lồng giam bể thành từng mảnh, không gian sụp đổ!
Trong lồng giam, không gian nghiền nát tạo thành từng mảnh vỡ, sáng lấp lánh như ánh thủy tinh, trông rất đẹp mắt.
Đây cũng là từ Trấn Ngục Thiên Tinh mà ra.
Nhưng cảnh này rơi vào trong mắt cường giả Nhân Tộc chính là nỗi tuyệt vọng vô tận!
"Á Thánh!"
Một tâm trạng cực kỳ bi ai lan ra khắp phe Nhân Tộc.
Phía trên hư không truyền đến chấn động đáng sợ, khiến cho cường giả Nhân Tộc một phen hãi hùng khiếp vía.
Sợ rằng uy lực của Trấn Ngục Thiên Tinh không chỉ gấp mấy lần lúc trước!
Diệp Viễn còn bị thương nặng trước những đòn tấn công lúc trước, huống chi là bây giờ!
Bọn họ nhìn thấy rõ mồn một, Diệp Viễn hoàn toàn không chạy ra khỏi mảnh không gian kia, bị Trấn Ngục Thiên Tinh khoá chặt.
Dưới tình huống như vậy Diệp Viễn hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.
"Ha ha ha... Lần này xem ngươi còn có thể sống không!"
Phía trên hư không truyền đến tiếng cười to của Nguyên Chẩn.
"Này thì huênh hoang vênh váo! Này thì giả vờ nguy hiểm! Lần này xem ngươi giả bộ thế nào!"
"Thứ nhân loại giun dế cũng dám khiêu khích Thần Tộc vĩ đại, chết không có gì đáng tiếc!"
...
Thật ra hành vi của Diệp Viễn chẳng qua là vì muốn sống, nhưng mà hắn cứ hết lần này tới lần khác xông vào Đại Hàng Thiên Tỏa Không Thuật, Thần Tộc thấy giống như là hắn đang tỏ ra nguy hiểm.
Bây giờ giết chết Diệp Viễn, bọn họ thấy vô cùng sảng khoái.
Mà đúng lúc này, bên trong Trấn Ngục Thiên Tinh rực rỡ có một bóng người màu trắng chậm rãi bước ra.
Đám Thần Tộc lập tức câm nín!
Vẻ mặt cười nhạo hóa thành khiếp sợ.
Cảnh này thật không thể tưởng tượng nổi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất