Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)

 

 Cũng là lần đầu tiên hắn có cảm giác vô lực trên Đan Đạo.  

 

Phút chốc đã năm mươi năm trôi qua, đã mười năm rồi mà Diệp Viễn chưa đánh nước cờ tiếp theo.  

 

Đùng!  

 

Diệp Viễn trông như một cây gỗ khô, rốt cuộc cũng hạ cờ.  

 

Đùng!  

 

Ngay sau đó Dược Tổ cũng đánh một cờ xuống, đập vỡ Thái Cực Đồ của Diệp Viễn không hề nương tay.  

 

Phụt!  

 

Diệp Viễn điên cuồng phun ra một búng máu, vung vãi trên bàn cờ.  

 

Từng lớp lớp tiếng kêu kinh ngạc truyền đến, mọi người đã rõ Diệp Viễn thất bại.  

 

Lúc này Diệp Viễn gầy như que củi, hai mắt hõm sâu, dường như người bị người ta ép khô, giống như là một người bệnh nặng.  

 

"Hắn ta vẫn còn cố chống đỡ, thật ra có thể đầu hàng từ sớm mà!"  

 

"Diệp Viễn quá yếu! Hắn ta hoàn toàn không có tư cách đứng với Dược Tổ, không biết tự lượng sức mình tí nào."  

 

"Con đường hắn ta đi quá thuận lợi, chưa bao giờ gặp phải cản trở. Lần này gặp phải cản trở lớn như vậy đương nhiên là hắn không chịu nhận thua."  

 

...  

 

Bọn họ đều nghĩ Diệp Viễn có thể nhận thua từ sớm.  

 

Kiên cường chống đỡ đến bây giờ, hoàn toàn là vì thể diện nên mới chịu khổ như thế.  

 

Ninh Tư Ngữ nắm áo Vân Dịch, gần như muốn kéo rách áo hắn.  

 

Nàng khẽ cắn răng nói: "Sư tôn... Không sao chứ?"  

 

Đôi mắt Vân Dịch nổi đầy tơ máu, lắc đầu nói: "Ta không biết, lần này sư tôn... có thể gặp nguy hiểm thật rồi!"  

 

"Tại sao? Tại sao sư tôn vẫn chưa bỏ cuộc? Với sức mạnh thiên phú của sư tôn, trong tương lai nhất định có thể vượt qua Dược Tổ, tại sao cứ cố chống đỡ?" Ninh Tư Ngữ rơi lệ nói.  

 

"Hừm, có thể... Sư tôn có suy nghĩ của sư tôn!"  

 

Hai mắt Diệp Viễn ngày càng trũng sâu xuống, người càng ngày càng gầy gò, trạng thái vô cùng kém.  

 

Nhưng hắn vẫn không có ý bỏ cuộc.

Phốc!  

 

Diệp Viễn rơi thẳng xuống tức khắc phun ra một đống máu.  

 

Rơi xuống, lại phun, rơi xuống, lại phun.  

 

Cơ thể hắn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hiện tại dường như đã đi tới bước đường đèn đã cạn dầu.  

 

Nhìn qua cực kỳ đau xót.  

 

Trận đấu đan này, thậm chí không thua gì một trận đại chiến có một không hai.  

 

Với Diệp Viễn mà nói, nó quá vất vả.  

 

Thánh Tổ Đại Tế Tư nhìn Diệp Viễn, không khỏi nhớ tới bản thân mình năm đó.  

 

Một màn này, cũng dữ dội như vậy!  

 

Hắn ta ngồi buồn trước bàn cờ, vừa ngồi xuống thì đã qua mấy ngàn năm.  

 

Dược tổ ra chiêu chỉ thẳng vào đạo tâm, căn bản khó lòng phòng bị.  

 

Thực lực Diệp Viễn vốn dĩ quá yếu, đối mặt với Dược tổ mạnh mẽ chỉ có thể hoàn toàn bị đánh tan tác.  

 

“Haz, đều do ta, tên nhóc này… E là bị phế đi.” Thánh Tổ Đại Tế Tư sâu kín thở dài nói.  

 

Cho dù hắn ta không nói, mọi người cũng đều đã nhìn ra.  

 

Thần thoại này, dừng ở đây thôi!  

 

Một thiên tài khiến cho thế nhân chấn động, đã phải kết thúc ở đây.  

 

“Tiểu đạo hữu, dừng ở đây đi!”  

eyJpdiI6IjBOSGU4VzhcLytBelQwQ1BHVXJzaUl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImcrUkxqSTdFbXFlYytjNVQ0ZnlUU0RGK1JyZ3p6T0Z6dHdJdzdzMjh0K0dQdDZNb1BxajRPXC91QTY2dE0wdzRDIiwibWFjIjoiMTc0OWU1YjQ3YjgyYjc1MjFmZWZkMWVkZTIxNDIyOWE2MjY3MjQ3YTU2MDFiNjFlYjdjOTNjYjFlYTkyMDQ3MiJ9
eyJpdiI6IlQ5d1wvUHVTRVBxcjVEVjQ0a3h5bzdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InMySytHTnR2VDZDbkZzOWd4SHh3aWd4YUFrOTVMS2RQZ1J2XC9MeHp5YjNvK1RlcnJ2Y1cxMDZBeE93WFF0UjdoSWpxdWJ1cnVTVG44R25QMjY3NmQzbkVBbzg0TkJoUXZxMVp1Z21LZ0pQcGtQbXhMQk83eW0xU05nRVFYcHB3UWVVdjNCU1ZXVnAwV0hRMEIyMmdUWmFVM1luTE9RbCtsYkNsbGo2R2tCdDhLU2pvMm1WaGNHOTJOU09kU2JPUUo0XC9QTTg5ZzNPRnFZdmgzWURUMFVLeWpCakIwbVB2QWJoc0JoTVJES0RsMHdoSlBWM0d6czNnaHF0ZXIrR0dNblVuR1ZibjV6Y0l2bFVxdzQzazlrOXc9PSIsIm1hYyI6ImZhYjM5NzM3OGQ5MWU4MjVmYjI0ZDY1OWQzOTMwNmE5OGVlMDBiMmNkYThlYjRjNDg5N2NhODkyZGNjZGUzNTIifQ==

Ầm! 

Ads
';
Advertisement