“Ha ha, rốt cuộc thì cũng thua cuộc.” Diêu Thư Thiên Đế cười đầy ẩn ý.
“Một huyền thoại cuối cùng cũng kết thúc!"
“Thật đáng tiếc, trên thực tế thì ta vẫn đang mong đợi Á Thánh thắng."
Đột nhiên, mọi người cảm thấy rất buồn.
Về việc thần thoại của Diệp Viễn, thực ra tâm trạng của mọi người rất phức tạp.
Một mặt, bọn họ hy vọng Diệp Viễn có thể tiếp tục tạo ra huyền thoại, mặt khác, bọn họ lại sợ rằng hắn quá mạnh.
Diêu Thư Thiên Đế nhìn Diệp Viễn đắc thắng nói: "Thế nào Á Thánh, không có gì để nói à? Không phải miệng lưỡi của ngươi rất sắc bén sao? Ngươi từng nói bổn đế không đáng giá nhắc tới cơ mà, bây giờ thì ngược lại lời ngươi nói mới đúng.”
Diêu Thư Thiên Đế không có ý định buông tha mà tiếp tục chèn ép Diệp Viễn.
Các cường giả Đan đạo của Vân Tâm Giới cũng rất phấn khích, nhìn hướng về phía Diệp Viễn cười nhạo.
“Là do ngươi không tự lượng sức mình, ngươi thật sự cho rằng mình là cường giả sao? Thánh Tổ Đại Tế Tư ở trước Vân Tâm Giới còn phải tính toán thiệt hơn, huống chi là Á Thánh.”
“Thời điểm Diêu Thư Thiên Đế tung hoành ở Vân Tâm Giới có khi tổ tông ngươi còn chưa ra đời đấy.”
“Ha ha, tiểu tử, đừng có ngông cuồng như vậy, cẩn thận lại tự vả vào mặt mình!"
Cường giả Đan đạo trong Vân Tâm Giới luôn tự cho mình là lợi hại, tự tin đến mức mù quáng.
Mặc kệ ngươi là ai, tóm lại ta là người giỏi nhất thiên hạ này.
Từ khi đại hội Đan Đạo Vạn Vực bắt đầu đến nay, danh tiếng của Diệp Viễn đã sớm làm bọn họ khó chịu.
Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đến.
Trong đám người, Trâu Thuỵ khinh thường nói: "Á Thánh, so với sư tổ thì ngươi còn kém xa! Còn các ngươi nữa, cho rằng đi theo Á Thánh thì là thực sự giỏi sao? Hôm nay các ngươi nhìn xem, ai mới là cường giả thật sự.”
Bên cạnh hắn ta là Vân Dịch và Ninh Tư Ngữ.
Vân Dịch nhìn Trâu Thuỵ bằng một cái nhìn kỳ quái, sau đó quay sang Ninh Tư Ngữ nói: "Tỷ có ý kiến gì không?”
Ninh Tư Ngữ cau mày nói: "Ta cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc!"
Vân Dịch gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ vậy."
"Ha ha ha, đúng là không biết lễ độ. Kết cục đã định, chẳng lẽ hắn còn có thể lật ngược tình thế sao?" Trâu Thuỵ bật cười.
Vân Dịch và Ninh Tư Ngữ nói chuyện với nhau, căn bản không quan tâm đến hắn ta.
Trâu Thuỵ trừng mắt nhìn, suýt chút nữa tức nôn ra máu.
"Ha ha ha…"
Phía trên hư không, Diệp Viễn đột nhiên bật cười.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, theo bản năng cho rằng Diệp Viễn không chịu nổi cú sốc thất bại này mà phát điên.
Không ít người lắc đầu thở dài, cho rằng thiên tài này đã bị phế.
Diêu Thư Thiên Đế cười nói: "Ta cứ nghĩ Á Thánh là một nhân vật không tầm thường. Không ngờ hắn lại dễ bị tổn thương như vậy."
“Diêu Thư, đây đúng là một cái tên hay!” Diệp Viễn bật cười.
Diêu Thư Thiên Đế cau mày nói: "Ý của ngươi là gì?"
Diệp Viễn cười nói: "Diêu Thư, muốn thua, danh xưng của ngươi thật sự rất hay!"
Diêu Thư Thiên Đế sửng sốt, lúc này mới nhận ra Diệp Viễn đang cười nhạo tên mình.
Tuy nhiên, hắn ta thực sự không nghĩ về điều đó. Bởi gì hắn ta chưa từng thua.
Diêu Thư Thiên Đế cau mày nói: "Thua thì cũng thua rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cách này để lấy lại chút tôn nghiêm sao? Thật nực cười, với cách này thì càng thể hiện rõ sự nhu nhược của ngươi mà thôi.”
Diệp Viễn thu tiếng cười lại, lạnh lùng nói: "Nhìn ngươi đắc ý kìa, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng mình đã thắng sao?"
Diêu Thư Thiên Đế không quan tâm, khinh thường nói: "Người mù cũng có thể nhìn ra ta thắng trận Đấu Đan này. Thế nào, chẳng lẽ ngươi có thể chỉ hươu bảo ngựa sao?"
Rất nhiều lão tổ lắc đầu, bọn họ cảm thấy Diệp Viễn là đang không chấp nhận được sự thua cuộc này.
Đại cục đã định, tại sao phải làm chính mình mất mặt như vậy?
Nhưng vào lúc này, Diệp Viễn chậm rãi duỗi một ngón tay ra, nhẹ nói: "Vậy Diệp mỗ sẽ cho ngươi xem, Đạo của người nào mới là chân lý.”
Hắn vừa dứt lời, trong hư không liền có một cái Thái Cực Đồ bay vào bên trong quả trứng.
Rắc rắc…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất