“Cầu xin tao cũng không có tác dụng, người mày cần xin là bạn gái Liễu Nhi của tao kìa!”, Lâu béo chỉ vào Dương Liễu nói.
“Hả?”
Hoàng Mao cũng ngây người.
Hắn cầu xin Tần Kiệt, Tần Kiệt nói hắn phải xin Lâu béo.
Giờ hắn quỳ xuống xin Lâu béo, quỳ đã quỳ, xin cũng xin rồi lại còn chịu một cước của cậu ta, giờ Lâu béo lại bảo đi xin bạn gái Dương Liễu.
Con mẹ nó chơi đủ chưa vậy?
Bọn họ cố ý sao?
“Sao vậy? Không muốn đi à? Được rồi, hôm nay tao sẽ...”
“Đừng, đừng đánh mà! Anh Lâu, tôi xin, tôi đi xin được mà!”
Hoàng Mao sao có thể chịu thêm một cước của Lâu béo chứ, cuống quýt quỳ đến trước mặt Dương Liễu, cầu xin Dương Liễu: “Bạn học Dương Liễu, thực sự xin lỗi, tôi, tôi sai rồi, cầu xin cô thả tôi đi! Tôi thật sự biết sai rồi!”
Bang~
Dương Liễu không có bao tay.
Bởi cô là người bị hại.
Căn bản không cần dùng.
Cô giơ tay tát thẳng vào mặt hắn một cái.
“Một cái tát này, xem như trả lại cho mày đấy!”, Dương Liễu nói.
“Cảm ơn, cảm ơn bạn học Dương Liễu!”, Hoàng Mao thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra ý của Dương Liễu không chỉ đánh hắn một cái.
Mà còn có ý tha cho hắn.
Hắn ta từ từ đứng dậy.
Hắn đang muốn nói gì đó.
Lúc này lối ra vào lại xuất hiện bảy người bảo vệ.
Trong đó có một người bảo vệ nhìn quần áo rõ ràng cấp cao hơn những người còn lại.
“Đội trưởng!”, mấy người bảo vệ còn lại vội vàng chào hỏi.
“Đám du côn đánh sinh viên trường đâu?”, đội trưởng bảo vệ hỏi.
“Đang ở bên trong!”
“Dẫn tôi đến đó!”
Rất nhanh, đội trưởng đã đi đến.
Nhìn lướt qua, cũng chẳng buồn hỏi han gì, trực tiếp bảo cấp dưới chế ngự năm người Hoàng Mao.
“Các người làm gì vậy?”
“Không phải nói sẽ tha cho chúng tôi sao?”
“Thả ra, có nghe thấy không?”
Năm người Hoàng Mao nhôn nhao cả lên.
Vẻ mặt đội trưởng lạnh lùng trầm xuống, giơ dùi cui lên: “Rất lâu rồi tôi không dùng đến dùi cui điện, mấy người có muốn thử không?”
Hoàng Mao: “...”
Bốn tên đồng bọn: “...”
Thử cái này sao.
Chẳng khác nào tự ngược đãi chính mình à?
“Không muốn thử thì câm miệng cho tôi! Đưa đi! Chờ cảnh sát Nam Hồ đến thì giao cho họ!”
“Vâng đội trưởng!”
“Cái gì? Cảnh, cảnh sát sao?”
Bụp~
Năm người Hoàng Mao sợ đến ngồi xụp xuống đất.
“Khỉ gió! Đã rác rưởi như vậy rồi lại còn đần độn! Thật không biết sao có thể sống được đến ngày hôm nay nữa!”, Tần Kiệt cười khẩy, một mặt chế giễu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất