Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Tần Kiệt biết vì sao Tôn Ngọc Phương gọi điện thoại cho anh.  

 

 

Anh trực tiếp bỏ qua.   

 

Còn lại điện thoại của Châu Phàm, của Uông Gia Tân, đương nhiên còn có điện thoại của Lưu Tuấn Mai.  

 

Trong đó điện thoại của Uông Gia Tân nhiều nhất, tổng cộng năm cuộc.  

 

Châu Phàm có ba cuộc.  

 

Lưu Tuấn Mai có hai cuộc.  

 

Những người khác không gọi điện thoại chỉ có nhắn tin.  

 

Là tin nhắn của Tần Tuyết.  

 

Vừa mở ra liền thấy.  

 

Anh yêu, thấy anh ngủ ngon quá, không nỡ làm phiền anh, nên không đánh thức anh. Nhưng anh yên tâm, chuyện điểm danh, Lâu béo sẽ giúp anh giải quyết.  

 

Tần Kiệt nở nụ cười.  

 

Cô gái này suy nghĩ cũng thật là chu đáo.  

 

Nếu như chuyện điểm danh có người ký thay giúp anh rồi, vậy anh khỏi cần đi nữa.  

 

Nếu anh ở lại trường, lỡ Tôn Ngọc Phương tìm tới, nói không chừng lại lầm bầm một hồi nữa.  

 

Anh vẫn nên đi siêu thị xem một chút.  

 

Tần Kiệt trực tiếp gọi điện thoại cho Châu Phàm.  

 

"Giám đốc Tần, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi! Sắp làm tôi gấp gáp đến chết rồi!"  

 

"Làm sao vậy?", trong điện thoại giọng nói của Châu Phàm rất sốt ruột, Tần Kiệt có chút kinh ngạc.  

 

"Trường anh có phải có một ngôi sao ca nhạc tên là Mao Hinh không?", Châu Phàm hỏi.  

 

"Đúng vậy, làm sao vậy? Giám đốc Châu cũng biết tới cô ta à?", Tần Kiệt hỏi.  

 

"Tôi nào có biết cô ta chứ! Mà là người đại diện của cô ta chị Hoàng tìm tới chúng ta ấy chứ!", Châu Phàm giải thích: "Chị Hoàng nói Mao Hinh tốt nghiệp đại học Công nghiệp Hồ, lần này nhận được lời mời của đại học Công nghiệp Hồ quay về trường cũ hướng dẫn các bạn sinh viên có trình độ thanh nhạc kém của trường đại học Công nghiệp Hồ!"  

 

"Thấy siêu thị chúng ta đang tổ chức cuộc thi tuyển chọn chủ đề Olympic nên cô ta muốn bàn một cuộc làm ăn với chúng ta!"  

 

"Bàn chuyện làm ăn ư?", Tần Kiệt có chút ngạc nhiên: "Cô ta muốn bàn cái gì?"  

 

"Cô ta nói chỉ cần chúng ta chi ra hai trăm ngàn tệ thì có thể lên sân khấu làm khách mời, còn có thể bình luận tiết mục của nhóm ca sĩ tại hiện trường! Giúp công ty chúng ta mở rộng độ nổi tiếng!", Châu Phàm nói.  

 

"Gì? Hai trăm ngàn tệ?", Tần Kiệt nghĩ anh nghe nhầm rồi: "Giám đốc Châu, anh đồng ý rồi à?"  

 

"Không có!", Châu Phàm nói: "Tôi nghe xong đã tìm kiếm thông tin cô ta ở trên mạng, cô ta chỉ là một ngôi sao nhỏ, vốn dĩ không xứng đáng với mức giá này! Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý, chỉ là…"  

 

"Nhưng mà cái gì?", Tần Kiệt cảm thấy có thể công ty lại làm liều nữa rồi, biểu cảm có chút khó chịu.   

 

"Nhưng mà tên ngốc Uông Gia Tân kia lại đồng ý rồi rồi! Còn ký cả hợp đồng!", Châu Phàm thở phì phò nói.  

 

"Cái gì? Uông Gia Tân có quyền gì mà ký hợp đồng chứ?", Tần Kiệt càng nghe càng không hiểu.  

 

Châu Phàm ở công ty đã phản đối vụ làm ăn này thì chính là không được, Uông Gia Tân ký hợp đồng gì chứ?  

 

"Chuyện này cũng đều tại tôi! Bởi vì sáng hôm nay tôi đúng lúc có việc phải đến thành phố Hàm trao đổi lượng hàng cần cung cấp cho cửa hàng mới nửa tháng tiếp theo với nhà cung ứng! Cũng không ở công ty!"  

 

"Hơn nữa lúc ấy tôi không muốn bị người khác quấy rầy nên đã tắt điện thoại! Vào đúng thời gian đó, chị Hoàng tìm tới công ty, thấy tôi không có ở đó nên đã tìm tới Uông Gia Tân!"  

 

"Uông Gia Tân đã từng nghe qua tên tuổi của Mao Hinh nên cảm thấy cô ta là một ngôi sao! Rõ ràng có thể đến làm khách mời, còn có thể bình luận tiết mục của nhóm ca sĩ tại hiện trường, không những có thể nâng cao trình độ của nhóm ca sĩ, mà còn có thể mượn cơ hội này châm ngòi khai hỏa danh tiếng công ty của chúng ta!"  

 

"Khiến cho hình tượng thương hiệu của công ty chúng ta càng được củng cố! Giá trị càng lớn hơn! Nhưng gọi điện thoại cho tôi thì điện thoại tôi tắt máy! Gọi cho anh thì điện thoại anh tắt máy!"  

 

"Lúc đó chị Hoàng kia ám chỉ, nói rằng nếu không ký hợp đồng thì cô ta sẽ để Mao Hinh ký hợp đồng với một cái siêu thị khác."  

 

"Uông Gia Tân nóng nảy, cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội này, cũng không bàn bạc gì với giám đốc Lưu, tự mình làm chủ, ký hợp đồng luôn!"  

 

"Lúc đòi tiền giám đốc Lưu, giám đốc Lưu biết được chuyện này chưa có sự đồng ý của anh và tôi nên không đồng ý đưa!"  

 

"Nhưng hợp đồng cũng ký rồi, nếu như không đưa tiền thì chị Hoàng sẽ đem hợp đồng tới nói chuyện. Đến lúc đó, sẽ không dễ dàng thu dọn! Cuối cùng, giám đốc Lưu gọi điện thoại cho anh, anh vẫn đang tắt máy!"  

 

"Gọi điện thoại cho tôi thì đúng lúc tôi vừa bàn xong việc, vừa mở máy! Sau khi tìm hiểu thông tin chi tiết về toàn bộ sự việc! Tôi cảm thấy sự việc quá lớn!"  

 

"Tôi không dám tự mình quyết định nên liền gọi điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn đang tắt máy!"  

 

"Đành phải goi giám đốc Lưu và Uông Gia Tân nói chuyện với chị Hoàng đơi tôi trở về rồi nói sau! Toàn bộ những việc đã xảy ra đại khái chính là như vậy!"  

 

Nói xong, Châu Phàm tức điên lên, hận không thể đạp Uông Gia Tân một cái.  

 

Nhưng anh ta bây giờ vẫn đang trên đường, không kịp trở về.  

 

"Thằng khốn nạn!"  

 

Sau khi Tần Kiệt nghe xong trực tiếp chửi người.  

eyJpdiI6IndDdUJFTHgyOEluTTN4NTRkbW15bFE9PSIsInZhbHVlIjoiM1A3S2RLUEF1S0I5UERobEwyMDVEMkxEV3BOSVNVZDhZaHZraDBlWGk4TENpSkx3b0NaT1F0UDQwME5uQzFqViIsIm1hYyI6ImJiM2FlZmRiNGE5ZDNiNzhiYTBiZTQ4MTA5ZmQ5NzkwNWQ0N2NhMTJlZjhhMTAzMTMzNzhkZjgyMTVkNzFlYjcifQ==
eyJpdiI6IjNMR2pMS0g4S3VWaHRNbjZ5Q1hVT1E9PSIsInZhbHVlIjoiTnVkTmFCS2RLcjhRODVkaUNCUnI0SlRlUzVUeVc4WXFcL1NMeXNzbFRwV2t6NDlubVBtVitcL2R1VXlXR0F2ZDZlblhpRVE5Z0dLZDExb1dWMjFWK1RtOWdBbUVDekhQMjNFeDlJQVwvV0xMaVRneGJRQkV3WlBRSG5qb2FMKzhhRnB4WDI0c016Q1V2N1ZBdmRBbytuc1ZNSzl6aEVcL2Y5R0RrZzd2KzNQTjJXalJwQmtsMzJJT0NhQ1wvWjdOV28zeExwa0tEV2o5Sks3QnU0VHRBUVlzaVF3MUFKVXNIaTk0MVJzOWJjdVhPXC9QanVnbnZ6ZDFXeVFSTktMOGR3MjB0TVBvUEJzSFwvbEpoSHlGOHROdTN0MExUcHBqczU2UVVHbGtcL3lSd0JZTk5hdjIyXC8wK1dMZytibXRwak00eDBwSmY3ODVmMkxzMWhnTXRrTjNtaHZ2RGhoQ2h6OWc4SmZqT0J5dWx3dXZOOEpWTGNGMnR3SitaV1FKS052ZGMwWjJhY1BkeFd5NTFFNGI3UzNzUFhNSXRUdVV0ME9mQVdubHFlMHp0WkllVGw2bz0iLCJtYWMiOiI1MDM1MTkxNGFhMzU0YWUyODY4NTgzZjBkNTY1OGQ1NDMxMDNlNzcxMDA3MDQ4M2ZhOTVmNTJhZjMyNjQ0MmNjIn0=

Ads
';
Advertisement