Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

 

"Cậu chủ, cậu làm gì vậy?"  

 

"Không phải tôi đã nhắc nhở cậu về khối nguyên thạch số 2 này rồi sao?"  

 

"Trên bề mặt khối nguyên thạch này có rất nhiều đường vân chằng chịt như rắn rết. Trong giới cược đá có một kinh nghiệm được truyền lại rằng những khối nguyên thạch như vậy, khả năng cho ngọc quý rất cao. Khối nguyên thạch này quả thực có khả năng cho ngọc quý cao".  

 

"Nhưng muốn đánh giá một khối nguyên thạch tốt hay không thì cần xem xét tổng hợp nhiều yếu tố. Khối nguyên thạch này bên ngoài mặc dù có nhiều đường vân màu xanh lá, nhưng tổng thể lại có màu nâu đất".  

 

"Những người có kinh nghiệm đều biết những khối nguyên thạch có màu này thì trong mười khối, có chín khối là phế phẩm".  

 

"Cho nên, đầu tư vào khối nguyên thạch này quá mạo hiểm. Nếu giá vài triệu thì còn có thể cược. Nhưng giờ giá đã tới hơn mười triệu, sợ rằng đầu tư như vậy sẽ có tổn thất lớn".  

 

"Hơn nữa, cậu chủ à, tôi còn đang nghi ngờ những đường vân bên trên là nhân tạo. Khả năng khối nguyên thạch này là phế phẩm rất cao, dù là ba triệu tôi cũng cảm thấy đắt chứ nói gì đến mười lăm triệu?"  

 

"Trong việc làm ăn, không thể làm việc theo cảm xúc được".  

 

"Cậu chủ, hãy nghĩ cho kỹ rồi hẵng hành động!"  

 

Nghe thấy Tôn Vũ Hào ra giá cao ngất ngưởng cho khối nguyên thạch số 2, ông Lý ở bên cạnh kinh ngạc khuyên ngăn.  

 

Ban nãy khi bọn họ đi chọn nguyên thạch, vốn không hề định mua khối số 2 này. Vậy mà giờ Tôn Vũ Hào đột nhiên ra giá, ông Lý cảm thấy anh ta quá manh động, để cảm xúc xen vào công việc.  

 

Nghe ông Lý khuyên nhủ, Tôn Vũ Hào cười lạnh nói nhỏ: "Ông Lý, ông yên tâm, trong lòng tôi đã có tính toán".  

 

Tôn Vũ Hào cười âm hiểm, đầy vẻ gian xảo.  

 

Lúc này, nghe người khác ra giá cao như vậy, Thẩm Phi sa sầm mặt lại.  

 

Anh ta giận dữ chửi thề: "Mẹ kiếp!"  

 

"Tên nào không có mắt? Dám cướp thứ đồ mà Thẩm Phi này nhìn trúng?"  

 

Thẩm Phi nhìn xung quanh, tìm kiếm "kỳ phùng địch thủ" của mình. Lúc này, Tôn Vũ Hào cười nhạt, nói: "Cậu chủ Thẩm, cậu nói vậy là không đúng rồi. Nguyên tắc trong đấu giá là ai ra giá cao hơn thì được thôi".  

 

"Khối nguyên thạch quý như vậy, nếu như không có đủ tiền mua thì cứ nói thẳng. Cùng lắm thì Tôn Vũ Hào này nhường cho cậu, cũng coi như là kết thêm một người bạn".  

 

Tôn Vũ Hào một tay đút túi, kiêu ngạo đứng ở đó. Cái giọng chế giễu trịch thượng của anh ta khiến Thẩm Phi rất tức tối.  

 

"Nhường cho tôi?"  

 

"Đùa sao? Thẩm Phi này cần anh nhường sao?"  

 

"Tôi nói cho mà biết, thứ mà nhà họ Thẩm của Vân Châu không thiếu nhất chính là tiền!"  

 

"Khối nguyên thạch này tôi nhất định phải có".  

 

Thẩm Phi rõ ràng đã bị Tôn Vũ Hào chọc tức, anh ta cười lạnh rồi quát lớn: "Hai chục triệu!"  

 

Cái gì?  

 

"Hai chục triệu? Cậu chủ Thẩm chơi tất tay hai chục triệu?"  

 

"Không hổ là "thái tử" của tập đoàn Thẩm Thị, đúng là tiêu tiền như nước!", trọng tài đấu giá vui như mở cờ trong bụng, kích động nói.  

 

Cô ta không ngờ vừa mới mở màn không lâu mà đã có khối nguyên thạch có giá lên tới hàng chục triệu.  

 

"Hai mươi mốt triệu ~", Tôn Vũ Hào tiếp tục tăng giá. Khi giá đã tăng cao đến mức này, Tôn Vũ Hào đương nhiên cũng trở nên cẩn trọng, chỉ tăng thêm có một triệu.  

 

"A Phi, tên kia tăng giá có một triệu, rõ ràng là không đủ tiền, khiếp sợ trước khí thế của chúng ta rồi. Nghe tôi đi, cậu tăng thêm năm triệu nữa, chắc chắn hắn ta sẽ khiếp sợ không dám tranh nữa!"  

 

"Tôi đã xem rất nhiều buổi đấu giá rồi, ngoài việc đọ xem ai nhiều tiền ra thì còn phải đọ khí thế".  

 

"Lần này, chúng ta chơi lớn hẳn, dọa cho tên có mắt như mù kia sợ tè ra quần, để xem hắn còn dám tranh với chúng ta không?", Hàn Thiếu Kiệt thấy nhuệ khí của Tôn Vũ Hào đã sa sút nên phì cười, đề nghị Thẩm Phi tăng giá thêm.  

 

"Được rồi, Thiếu Kiệt".  

 

"Xem khí thế của thiếu gia đây, dí chết nhà ngươi!"  

 

"Thích thi xem ai nhiều tiền hơn? Được thôi, hôm nay ông đây phải cho hắn mở rộng tầm mắt!", Thẩm Phi cười lạnh, sau đó tiếp tục giơ biển lên, hùng hồn nói: "Hai..."  

 

Thế nhưng, đúng lúc Thẩm Phi đang định hét giá thì Diệp Phong bên cạnh kéo anh ta lại, trầm giọng nói: "Nghe tôi, đừng theo nữa".  

eyJpdiI6IkJlbTdKNG5IWHdmOFVCRHduOTVxbkE9PSIsInZhbHVlIjoiMlF6SjFLNFM3RlF4QzVkZmpYYmJNQzRMZHJsOTNhK3FDbFR3YlB4T1YrdFlLUm42Q1wvd1hocGgwY3YzYVNRWlYiLCJtYWMiOiJjYzIwYTllMzRlMzgxNWI2Y2MzMTRmMTc0NjNlMGMzZTk0ODI1ZjMyNTM4ZjI3YWUyOTA3ZWRkZmQzNDZjNDAyIn0=
eyJpdiI6IlhFVHYyTGNvZFhHekRMZVZmM3pTWVE9PSIsInZhbHVlIjoidlpNTjRNc0w3Mk1mekhBcGdsMzBnenpFR2JEaitaY25KZjFsWVplc0hJNktoUGlyRThlMXc0d0JBZ1gyXC9TcjJnMXMxdTZoNlhab2o2cnBoYzJxQkdhSmtYeENIcWp0RkRBUnZJWnlCY3crS3gzSlZzQ3NjaStnanBTYXJXaVhBalhFOWN2SXlVTU1qZUlMRnF1bUF2cEU3UmkzTlwvNjErZFZBRlBMK25uODB0UTRXdFhWZHpBQ2JcL2hyd0U5RFV6NHhnS0tBMk5SQjI1NUJSRW5rUWp5Rit2bUhaNFNtVUJrYUpzRVJLNEtqVUg0d2ZZeVRjUkg5RW0zdElMUWxJdXpFUzEzOEhLS0ZXRHFSZ2pFS1ErU1E9PSIsIm1hYyI6IjU4MmY3MTQyM2UxNGQxYjQ2MGQ5NDdhZDQ5NzJhMTlkYmE0NDRlMjVjZmZiMWJkYmE0NTE3MWRiZTQxZmQ5OWYifQ==

"Tôn Vũ Hào cố ý tranh với cậu, ép giá lên cao để lừa cậu vào bẫy". 

Ads
';
Advertisement