Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

"Mẹ nhà nó chứ!"  

 

 

"Mặt dày đến chết không chừa".  

 

"Lại còn Mộc Trân là người phụ nữ của cậu? Sao cậu không hỏi Mộc Trân xem nó có nhận cậu là chồng không?"  

 

"Một tên vô dụng như cậu, lại còn người nhà quê, cậu lấy đâu ra dũng khí mà dám nói lớn tiếng như vậy?"  

 

"Mộc Trân, con nói cho nó biết, con có nhận thằng vô dụng này làm chồng không?"  

 

"Tát vào mặt nó, để cho nó biết mà tỉnh táo lại!"  

 

Nghe Diệp Phong nói vậy, Hàn Lệ nổi giận đùng đùng, mắng thẳng mặt anh. Sau đó bà ta nhìn về phía Thu Mộc Trân để tìm kiếm sự đồng thuận.  

 

"Mẹ, mẹ làm loạn đủ chưa?"  

 

"Ở nhà mẹ nói xằng nói bậy thì cũng thôi đi, nhưng chúng ta đang ở bên ngoài, mẹ nhất định phải để cả nhà ta trông khó coi như vậy sao?"  

 

"Đúng vậy, Diệp Phong không nhiều tiền như người khác, cũng không có tiền đồ như họ".  

 

"Anh ấy xuất thân bần hàn, lại còn đến nhà họ Thu ở rể".  

 

"Nhưng dù anh ấy có vô dụng thế nào thì mẹ cũng không thể không thừa nhận rằng anh ấy là chồng hợp pháp của con".  

 

Trước cơn giận dữ vô lý của Hàn Lệ, Thu Mộc Trân cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa mà nổi điên lên, hét lên trước mặt mẹ mình. Hai mắt cô lúc này đã đỏ hoe.  

 

Cô chịu đựng đủ rồi, ở nhà đã suốt ngày nghe mẹ mình chửi mắng, giờ ra ngoài cũng vậy.  

 

Trời đánh còn tránh miếng ăn nhưng Hàn Lệ đến một bữa cơm cũng không để mọi người được ăn ngon miệng.  

 

Nhưng điều khiến Thu Mộc Trân càng bất bình hơn là mẹ cô không hề hỏi ý kiến cô. Bà ta luôn miệng gọi Tôn Vũ Hào là con rể, lại còn bảo anh ta gọi mình là "mẹ".  

 

Không thấy mất mặt hay sao?  

 

"Con ~ Con~"  

 

"Được lắm Thu Mộc Trân, vì thằng vô dụng này mà mày dám hét vào mặt mẹ mày như thế hả?"  

 

"Đúng là phí công tao nuôi mày bao nhiêu năm!"  

 

Hàn Lệ tức đến nỗi toàn thân run rẩy.  

 

Vốn muốn để con gái mình cho Diệp Phong một cái tát, nhưng bà ta không thể ngờ Thu Mộc Trân không những không giúp bà ta mà còn bênh Diệp Phong.  

 

"Được rồi, Hàn Lệ".  

 

"Bớt nói vài câu đi!"  

 

"Còn có Vũ Hào ở đây, không định cho người ta ăn cơm à?", Hàn Hải buông đũa trợn mắt nhìn Hàn Lệ. Hàn Lệ không nói thêm gì.  

 

Dù gì bà ta cũng rất tôn trọng ý kiến của Hàn Hải.  

 

Có điều Hàn Lệ vẫn còn rất hậm hực. Bà ta ngồi lì ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Phong càng thêm phần căm ghét.  

 

Bắt Hàn Lệ ngậm miệng lại xong, Hàn Hải nhìn Diệp Phong, nói: "Được rồi, còn biết uống rượu thay Mộc Trân, cũng có bản lĩnh quá nhỉ?"  

 

"Nếu đã như vậy thì cho cậu uống thay nó!"  

 

"Đến lúc không uống được mà mất mặt thì đừng trách ai nhé".  

 

Hàn Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó bảo Hàn Phi Phi ra ngoài mua mấy bình rượu xái đem vào.  

 

Xem ra Hàn Hải sắp bắt Diệp Phong uống rượu.  

 

Nhưng Hàn Hải cho rằng tên nhà quê như Diệp Phong chỉ xứng uống rượu xái mà thôi.  

 

"Nào, rót đầy cho nó!"  

 

"Là đàn ông thì đừng có hèn".  

 

Hàn Hải cười lạnh, bảo Hàn Phi Phi rót đầy cho anh.  

eyJpdiI6Ikh3SENEaldwTGFMcjduODZsWHdQSWc9PSIsInZhbHVlIjoiSjkyUlJ5Z1FHWXNGVWJySE9WXC9xaE5qSWZRUXdSZVVna1VxcjVUdXlXUHg0dFMxZnM4aEJET0ZMTEJ1anZQZ2ciLCJtYWMiOiJmMzkyZGIwOGQzZDE5M2QxZTUxZjI3MjEyZTNhMGU4Y2ZlNjNhMjY0MzhhMmUyMDVkNmQ4YzZlNjIxY2RlYzg5In0=
eyJpdiI6ImJZSUVmQTlkaHpOVFo5S0k2Y2V1OVE9PSIsInZhbHVlIjoib0JkVk5GdzByVFlSMCtTR2h1S0VKVEN6eXNYZDFWeE9iZTd0c3MyVURJU2Vqd0M5Y2EzclhhV1VxSml2QlhpaXdBaEl1UGk5b1Q4MVwvb1pxN25Kcml0TWM0SCtJWnQzSDdvUmcrUUFOTEJyQnAwYjFmUHdrTXNNZ0I1YW1mVGt3QktDNVFZMGpOem8zSElSWFwvV1VxSFpxaVZvdkhcL0RhWkRDVFNWYm1yeXI1R2lQaldTZUF4T0c1VEpLaW1LVkhQZ1A0N1NqYzdoQ0E5VTgxUWZVaW9WakpoWGhaNUxKSEE5d29mc0FVMDJLSis2Y3VUczNZa09FRkh1XC9NMUtLMUJ3bHJwQitibXVYV1BLQzc4RzZGdytZcUk3bStCeWhUSmJLclFEZEdBMWZ0T29OZFZVdUJwbUFtV2FhNUJSWVZtQ2s3T01UXC91NWFCSVFYXC9hVU5INVNRPT0iLCJtYWMiOiI5ODRiMjI1YmU3ODg0YWY5OWRhOTY4MGI2N2E2MTEyNWQxZjU0YjA3ZTNjYjhkZjEzODFlMTg2NDQ1N2JlODBjIn0=

Ads
';
Advertisement