Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

 

 “Mộc Trân à, con xem, đây mới là khí phách đàn ông!”  

 

“Còn cái thằng rác rưởi kia đến đàn bà phụ nữ cũng chẳng bằng. So với Tôn Vũ Hào, trông nó có khác gì bãi phân chó đâu”.  

 

Đám người Hàn Lệ không ngừng tán dương. Thu Lỗi giơ ngón cái với Tôn Vũ Hào, Hàn Phi Phi còn ngưỡng mộ hô lên “anh Vũ Hào oai quá”.  

 

Trong lúc tâng bốc Tôn Vũ Hào, họ vẫn không quên giẫm Diệp Phong một cái.  

 

Một nâng lên một đạp xuống này, tất nhiên là để Thu Mộc Trân nhận ra chênh lệch giữa Tôn Vũ Hào và Diệp Phong. Họ không tin, Thu Mộc Trân sẽ không bị tính cách này của Tôn Vũ Hào chinh phục.  

 

Đúng lúc này, Diệp Phong vốn đang cúi đầu uống trà, bỗng nhiên bật cười.  

 

“Anh cười cái gì?”  

 

Tôn Vũ Hào đang rất kiêu hãnh, tất nhiên cảm thấy cực kỳ bực bội khi nghe được tiếng cười của Diệp Phong.  

 

Anh ta như con hổ bị giẫm phải đuôi.  

 

Điều Tôn Vũ Hào ghét nhất là bị người ta cười chê lý tưởng của mình. Như thế chẳng khác gì xem thường anh ta cả.  

 

Giống như Diệp Phong bây giờ đây. Tiếng cười ấy nghe như đang châm chọc anh ta vậy.  

 

“Chết tiệt, trả lời đi!”, Tôn Vũ Hào lại quát lên.  

 

Diệp Phong vốn chẳng muốn lên tiếng. Nhưng Tôn Vũ Hào đã yêu cầu, thế thì anh nói thôi: “Cậu Tôn à, thật ra tôi cũng không cười cợt gì cả. Chỉ là mong cậu Tôn đây đừng nên tham vọng cao xa, làm người nên thực tế một chút sẽ tốt hơn”.  

 

“Sở tiên sinh là người thế nào?”  

 

“Là sao trên trời, trăng dưới nước, là người mà cả đời cậu Tôn đây khó lòng sánh kịp”.  

 

“Anh ta phong độ rộng rãi, điển trai phi phàm, khí phách hiên ngang”.  

 

“Tài năng phi thường, quyền thế không ai bì được”.  

 

“Anh ta như một thần tượng của tất cả vậy. Đừng nói là mười hay hai mươi năm, dù có cho anh ba mươi năm, năm mươi năm, cả cuộc đời, thì ước mơ này vẫn nằm ngoài tầm với của anh thôi!”  

 

“Thậm chí, đến ngón chân của anh ta, anh cũng không dễ gì chạm đến”.  

 

Diệp Phong khẽ cười. Giọng nói đầy ngạo nghễ và cao ngạo, chầm chậm vang vọng khắp không gian.  

 

Trần Nam mà ở đây, chắc hẳn sẽ cười đến gập cả người, cảm thấy anh Tiểu Phong của mình đúng là mặt dày, mèo khen mèo dài đuôi.  

 

Tự khen bản thân phong độ rộng rãi, điển trai phi phàm, quả thật không biết xấu hổ gì cả!  

 

Nhưng Diệp Phong thì vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh không thấy xấu hổ tí nào.  

 

Sự thật là vậy mà.  

 

Tự khen mình trước mặt vợ thì đã làm sao?  

 

Đã làm sao kia chứ?!!  

 

Đây là chuyện bình thường mà?  

 

Vừa giúp bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, vừa tăng sức hút cho bản thân.  

 

Diệp Phong không thấy ngại ngùng gì đâu.  

 

Nhưng vừa nghe Diệp Phong nói vậy, Tôn Vũ Hào đã lập tức nổi cáu.  

 

Đập tay đánh “chát” xuống bàn, anh ta giận dữ đứng bật dậy.  

 

“Kẻ nhà quê như anh mà dám khinh tôi?”  

 

“Anh có tư cách gì mà xem thường tôi chứ!”  

 

“Tên ở rể kém cỏi như anh mà dám nói tôi như thế?”  

 

“Bản thân anh là đồ bỏ đi thôi, đừng nghĩ người ta cũng giống như anh”.  

 

“Chuyện anh không dám nghĩ đến, nhưng tôi dám!”  

 

“Việc anh không làm được, Tôn Vũ Hào tôi chắc chắn làm được!”  

eyJpdiI6InJvSVhRSSs5M0hnYUZZQkpZRGxhQmc9PSIsInZhbHVlIjoibkU0WmFmd2RcLzRkVnlcLzhzRGJnQzN2aFlGRExhd1hncm5JMXAxZWlcLzV4Z21WSkZNZENKZ0V0NWN4K0Z0RnlnNyIsIm1hYyI6ImMwOGI1MTZlMjA1ZThiMDExNmI0NDdiMzI4OWIwNGM5NjY0OWMwN2QwYjIyZGExYzRkY2QyODkyNTJjNjIxZTQifQ==
eyJpdiI6IlRzRUxmSHRCdk9cL2NzSmZpSlZMVTN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFpcUJPYXd0S1I2V3VSclBaVjRHWUYrQjcrcGJTTjZoVFFlWFRYUUplTEVmWVNJY1h4cVgxeTIzajltTExVVlIwREVPQzRmZVwvdCtHcTRQMTZkV1VRRTRcL292Mk83ZXVGSSswS3lvaGs1WVpZQW5BOGFZWnJBUlprQVJIblYzUUoySWVsc2ZwcDZoZ2pKUUd6M2pJaGhzRW1RclwvT3ZXMjE0clBxSE52RTJVUXI2eUdjM3VcLzhIU09teVgzdlBhT05UNGpiMzJkR0hwdU4rV0tCeFl5eWVzNlVETTkrM2xKOW8wNjZHZ2VmNUcxaUJJdmQzXC9oYnMyOWFoVVpYZWVWTyIsIm1hYyI6ImZhZTQ4NDcyYjI4ZmJkODFjNDgzYTI1Y2ZlYmI2OTBjMDE0N2I1MTEyYmVlMDFhZTRjZDM5ZTA0MzVmYjAxYWIifQ==

“Kẻ vô dụng như anh, mà cả gan khinh thường tôi ư?” 

Ads
';
Advertisement