Ngay sau đó, Ngô Bình đã tới một vùng đất hoang. Đại Đạo Hồng Mông cực kỳ mạnh mẽ đã gây ra một số áp lực cho anh. Mặc dù tu vi của anh rất mạnh, nhưng lúc này anh vẫn bị áp chế.
Trong đầu anh vang lên thanh âm ý thức kiếp trước của nguyên chủ: "Đại Đạo Hồng Mông là đại đạo cao nhất, tất cả sức mạnh đều bị áp chế, ngươi cần thời gian để thích ứng."
Ngô Bình cũng từng có trải nghiệm tương tự và nói: "Có phải là ta cần phải tu luyện công pháp ở đây mới được không?"
"Đúng vậy. Tu luyện công pháp, hấp thu khí Hồng Mông, mở đạo mạch, như vậy mới có thể khống chế được lực lượng ở đây. Mặc dù hiện tại ngươi mạnh hơn những người bình thường, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì sẽ rất nguy hiểm."
Kiếp trước của nguyên chủ tên là Ngô Hiển, là thiên tài số một của Ngô thị. Lúc đó, khi người nhà Ngô Hiển bị bao vây, không một người nào trong cùng gia tộc ở xung quanh ra tay giúp đỡ. Sau đó, hắn điều tra mới phát hiện tất cả bọn họ đều đã bị mua chuộc và được hưởng lợi.
Ngô Bình đi một hồi, thấy trước mặt mơ hồ có một tòa thành xuất hiện. Anh miễn cưỡng có thể bay được trên không trung.
“Báo thù, báo thù!”
Giọng nói của nguyên chủ đột nhiên lại vang lên trong đầu anh, vô cùng kích động.
"Đừng nóng vội, ngươi phải để ta thích ứng với thượng cảnh Hồng Mông, đúng không? Nơi này lớn hơn nhiều so với thượng cảnh Ngũ Hành và thượng cảnh U Minh."
Ngô Bình khá ngạc nhiên khi chứng kiến tình hình bên trong thành thị ở đây, vì trông giống như một thành thị "hiện đại hóa", những tòa nhà bê tông cốt thép và ô tô chạy trên mặt đất.
"Ngô Hiển, không ngờ nơi này thực ra cũng giống như thế giới thế tục vậy."
Ngô Hiển: "Thế tục chỉ là hình chiếu của nơi này. Mỗi kỷ nguyên đều sẽ xuất hiện cái mà ngươi gọi là 'thế tục."
Sau khi bay được một lúc, Ngô Bình không thể chịu đựng được nữa nên từ từ đáp xuống đất và đi về phía một con đường.
Khi đi tới ven đường, một chiếc xe dừng lại, ngồi trong xe là một người đẹp tóc dài đeo kính râm, cô ta ăn mặc rất thời trang và xinh đẹp, nhưng Ngô Bình không cảm nhận được sức mạnh to lớn nào từ cô ta, có vẻ như cô ta chỉ là một người bình thường.
Người đẹp tóc dài tò mò nhìn Ngô Bình rồi hỏi: "Anh đang đi quay phim à? Sao lại ăn mặc thế này."
Ngô Bình cười nói: "Đúng rồi, tôi vừa quay phim xong, lúc tôi đi tiểu thì bọn họ đều đi rồi. Người đẹp, cô có thể chở tôi về thành phố được không.”
Người đẹp đang lái một chiếc xe thể thao, cô ta nghiên đầu và nói: "Lên xe đi."
Ngô Bình ngồi ở ghế phụ, anh liếc nhìn bảng điều khiển và phát hiện rằng chiếc xe này thực sự khác với chiếc xe mà anh từng quen thuộc. Ví dụ, chiếc xe này không đốt xăng mà đốt thứ gì đó khác. Khí thải mà nó thải ra cũng không chứa chất gây ô nhiễm và là một dạng năng lượng sạch.
Hơn nữa, năng lượng của loại năng lượng này rất mạnh. Chiếc xe tăng tốc rất nhanh, đạt tốc độ 150 km/giờ chỉ trong tích tắc.
Ngô Bình phát hiện ra rằng bên ngoài thành phố có rất nhiều vùng đất rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm. Không hề có cánh đồng màu mỡ, cũng không có thôn làng.
Người đẹp cũng nhìn anh và nói: "Tôi tên là Điền Ni, tôi nên gọi anh là gì?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi tên là Ngô Bình. Người đẹp, cô lái xe rất giỏi."
Điền Ni cười nói: "Đương nhiên, tôi là một tay đua."
Ngô Bình nói: "Thật sao? Tay đua xe rất ngầu."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất