Ngô Bình: "Có ai muốn khiêu chiến ta ở vị trí này không?"
Tề Quân Lâm lắc đầu: "Không đâu. Một khi thân phận danh sách thứ nhất được xác định, ngài sẽ mãi mãi ở vị trí này, trừ khi có người mạnh hơn xuất hiện vừa hay muốn khiêu chiến công tử. Nhưng mà, từ dưới lên trên quá khó khăn. Nói chung, người dưới tuyệt đối không dám khiêu chiến quyền uy của công tử, người trên cũng không hứng thú với địa vị của công tử."
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì có thể đưa người nhà của ta tới đây."
Tề Quân Lâm lập tức nói: "Nếu người nhà của công tử đến đây, ta nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt!"
Ngô Bình liếc mắt nhìn ông ta rồi hỏi: "Tề môn chủ, địa bàn của Liệt Hỏa Môn có ở bao nhiêu châu lục?"
Tề Quân Lâm có chút xấu hổ, nói: "Châu lục nơi Liệt Hỏa Môn tọa lạc có hàng trăm môn phái lớn nhỏ, cho nên không thể nói có bao nhiêu châu lục."
Ngô Bình nói: "Vậy thì ở mười châu mà Độ Ngạn quản lý, sau này ngươi có thể đến địa bàn của ta chiêu mộ đệ tử, thậm chí còn có thể xây dựng môn phái."
Tề Quân Lâm mừng rỡ: "Đạ tạ công tử! Từ nay về sau, Liệt Hỏa Môn sẽ phụ thuộc vào công tử!"
Ngô Bình cười nói: "Đi thôi, đi xem tài sản của Độ Ngạn!"
Ngô Bình vung tay, một mảnh ánh lửa cuốn ba người bay đến nơi Độ Ngạn ở, châu Ma Gia, núi Câu Lô. Toàn bộ núi Câu Lô đều làm bằng ngọc, ngọn núi trắng như tuyết và trải dài tám ngàn dặm.
Trên đỉnh một trong những đỉnh núi có xây dựng rất nhiều cung điện, là nơi cư trú của Độ Ngạn.
Ngô Bình đáp xuống một khoảng đất trống trước núi, hàng chục mỹ nhân quỳ xuống chào đón. Thấy có người lạ đến, bọn họ đều hoang mang, chủ nhân đâu rồi?
Liễu Như Chân nói với giọng uyển chuyển: "Đây là Ngô công tử, Ngô Bình, hôm nay đã giết Độ Ngạn trên võ đài, từ giờ phút này trở đi, tất cả những gì của Độ Ngạn đều thuộc về Ngô công tử!"
Các cô gái sửng sốt một lúc rồi lập tức đồng thanh nói: "Hoan nghênh chủ nhân!"
Ngô Bình gật đầu rồi bước vào cung điện. Núi Câu Lô là vùng đất có phong thủy tốt, kết nối với các mạch đất, mang lại may mắn, linh khí tích tụ, tu hành ở đây là làm ít công to. Hơn nữa, đỉnh núi nơi Độ Ngạn sống chính là ông tổ của mọi ngọn núi, trấn giữ ở đây giống như trấn giữ ở trung tâm của mười châu lục. Vì thế, hắn lấy đây làm trung tâm, xây dựng những cung điện lớn trên những ngọn núi gần đó, ở phía bắc và phía nam của ngọn núi đều có một thành thị với quy mô cực lớn.
Ở phía bắc, có một lưu vực rộng lớn với nguồn tài nguyên phong phú và dân số hơn một tỷ người, thành thị trong đó được gọi là Câu thành; phía nam của ngọn núi là một đồng bằng rộng lớn với lượng mưa dồi dào và đất đai màu mỡ, là nơi sinh sống của hàng tỷ người, được gọi là Ngọc Nguyên. Ngoài ra phía trên Ngọc Nguyên còn có một tòa thành lớn, có quy mô lớn hơn và được gọi là Lô thành.
Liễu Như Chân và Tề Quân Lâm hỗ trợ anh kiểm tra sổ sách và các thế lực lớn nhỏ ở mười châu. Mỗi một trong mười châu lục đều có một thế lực hùng mạnh nhất quản lý vùng đất của châu lục đó. Những thế lực này có thể là một quốc gia, một tông môn, hoặc một gia tộc lớn, và tất cả đều phải thần phục Độ Ngạn, giống như các chư hầu ở nhiều nơi vậy.
Bây giờ Ngô Bình thay thế, những người này phải thần phục và cống nạp cho anh, mỗi năm phải nộp một lượng tiền thuế và tài nguyên lớn.
Ngô Bình xem qua một số sổ sách này rồi hỏi: "Mười châu này có chủ động đến gặp ta không?"
Tề Quân Lâm lắc đầu: "Sợ là sẽ không. Nói chung, bọn họ đã hoạt động ở địa phương nhiều năm, sẽ không dễ dàng đầu hàng với người mới. Cho nên, công tử nhất định phải thể hiện thực lực của mình, để bọn họ biết ngài lợi hại hơn, nguy hiểm hơn Độ Ngạn!"
Ngô Bình: "Tề môn chủ có đề xuất gì không?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất