“Các ông không được động vào con trai của ta!”
Đúng lúc hai Thái Thượng trưởng lão của Tần tộc định ra tay giết chết Diệp Phàm thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang vọng khắp Tần tộc.
Tiếng nói vừa dứt, hành động của hai Thái Thượng trưởng lão của Tần tộc lập tức khựng lại. Còn Diệp Phàm thì trong lòng run lên dữ dội khi nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc này, hắn đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lúc này, trong Tần tộc, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Người phụ nữ này mặc chiếc váy dài màu đỏ, tóc dài buông xõa, dung mạo tinh xảo, đoan trang, toàn thân toát lên khí chất ôn hòa dễ gần.
Bà chính là đại tiểu thư của Tần tộc, cũng là mẹ ruột của Diệp Phàm - Tần Ngọc Khanh!
Vụt vụt vụt!
Khi Tần Ngọc Khanh xuất hiện, sắc mặt của những người trong Tần tộc đang có mặt ở đây đều biến sắc, ánh mắt dao động, còn Tần Khiếu Thiên thì cau mày lại khi thấy Tần Ngọc Khanh bất ngờ xuất hiện.
Mặc dù Tần Khiếu Thiên đã thả Tần Ngọc Khanh ra do hôm nay bà phải lấy chồng, nhưng gã ta vẫn cho người canh giữ sát sao. Cớ sao giờ đây bà lại đột ngột xuất hiện?
Lúc này, một cảm giác bất an mãnh liệt chợt dâng lên trong lòng Tần Khiếu Thiên.
Ầm!
Lúc này, trên không trung phát ra một tiếng nổ vang.
Thanh Liên Tôn Giả và người của Thông Thiên giáo lần lượt lui về phía sau, họ cùng lúc nhìn về phía Tần Ngọc Khanh.
Mà lúc này, Diệp Phàm nhìn người mẹ mà mình đã hơn mười năm không gặp, cõi lòng run lên từng hồi, thân thể cũng run rẩy, rưng rưng nước mắt xúc động, không kìm được mà gọi lớn: “Mẹ!”
Vào khoảnh khắc này, trái tim kiên cường của Diệp Phàm lập tức sụp đổ. Hắn tựa như một đứa trẻ xa nhà bao năm, nay cuối cùng cũng được gặp lại người thân yêu nhất.
Hắn không còn là một Diệp Phàm mạnh mẽ vô địch nữa, mà là một người bình thường đang khao khát tình thân.
“Tiểu Phàm…” Tần Ngọc Khanh nhìn đứa con trai ruột của mình, cả người cũng khẽ run lên, khóe mắt đỏ hoe, ngập tràn sự hối hận và áy náy.
“Đại tiểu thư, cô muốn làm gì?” Lúc này, hai Thái Thượng trưởng lão của Tần tộc nhìn Tần Ngọc Khanh và lạnh lùng quát.
Vụt!
Tần Ngọc Khanh ngay lập tức liếc nhìn hai Thái Thượng trưởng lão, lạnh lùng nói: “Các ông muốn giết con trai của ta sao?”
Vụt vụt vụt!
Ngay khi Tần Ngọc Khanh vừa dứt lời thì các thế lực đang có mặt ở đây đều kinh ngạc, họ không ai ngờ Diệp Phàm lại thật sự là con trai của đại tiểu thư Tần tộc!
“Đại tiểu thư, ta khuyên cô tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, ngoan ngoãn gả cho Giáo chủ Thông Thiên giáo đi!” Hai vị Thái Thượng trưởng lão kia lạnh lùng quát.
“Các ông muốn ta lấy chồng hay làm gì đó, ta đều có thể chấp nhận, vì trong người ta đang chảy dòng máu của Tần tộc, ta là thành viên của Tần tộc, nhưng các ông tuyệt đối không được động vào Tiểu Phàm!” Tần Ngọc Khanh lạnh lùng nói.
“Hừ, một đứa con hoang, động vào thì đã sao?” Một Thái Thượng trưởng lão trong đó khinh miệt nói rồi lập tức vung chưởng định giết chết Diệp Phàm.
Vút!
Lúc này, trong mắt của Tần Ngọc Khanh lộ tia sắc lạnh, bà chuyển động cơ thể và ngay lập tức xuất hiện trước mặt vị Thái Thượng trưởng lão kia, sau đó bà chưởng một phát vào Thái Thượng trưởng lão.
Sắc mặt của Thái Thượng trưởng lão lập tức thay đổi, nhìn Tần Ngọc Khanh bằng ánh mắt khó tin, thầm nói rằng chẳng phải người phụ nữ này đã bị phế hết tu vi từ lâu rồi sao?
Không chỉ ông ta kinh ngạc, mà đến tất cả người trong Tần tộc đều lộ vẻ mặt bất ngờ.
Năm đó, sau khi Tần Ngọc Khanh bị đưa về Tần tộc, đích thân tộc trưởng Tần tộc đã phế bỏ toàn bộ tu vi của bà, vì vậy bà lẽ ra chỉ là một người bình thường, cùng lắm chỉ là sống lâu hơn người bình thường mà thôi, nhưng tại sao giờ bà còn có tu vi vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất