“Diệp… Diệp công tử.” Vương Ngữ Yên hơi căng thẳng nhìn hắn.  

 

 

“Cái gì mà Diệp công tử, nên gọi là chủ nhân.” Sư tôn của cô ấy thẳng thừng trách mắng.  

 

“Xin lỗi chủ nhân.” Vương Ngữ Yên nhanh chóng sửa lời.  

 

“Không cần phải gọi như vậy, cứ xưng hô như lúc trước là được. Các ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi thẳng.  

 

“Thưa chủ nhân, bên cạnh ngài không có người hầu nào cả. Vì vậy Ngữ Yên muốn đi theo trở thành người hầu cho chủ nhân.”  

 

Sư tôn của Vương Ngữ Yên dứt khoát nói, đối phương liếc mắt nhìn vào Vương Ngữ Yên, cô ấy hơi xấu hổ nói: “Đúng vậy.”  

 

Diệp Phàm nghe thấy vậy thì nhíu mày: “Ta không cần người hầu gì cả.”  

 

“Chủ nhân…”  

 

Vẻ mặt của vị sư tôn kia chợt thay đổi, ông ta nhìn Diệp Phàm vừa định lên tiếng, đối phương đã gằn giọng nói: “Ta biết ông có ý đồ gì, ông muốn tặng Ngữ Yên cho ta để lấy lòng ta đúng không?”  

 

Sư tôn chợt cảm thấy lúng túng khi bị Diệp Phàm nhìn thấu ý đồ của mình.  

 

Hắn nói tiếp: “Vương cô nương cũng là một con người, không phải món đồ dùng để lấy lòng người khác trong tay ông. Loại người như ông không xứng làm sư tôn của người khác, nếu ông còn ép Vương cô nương làm loại chuyện này thì đừng trách ta không khách sáo.”  

 

Diệp Phàm nói những lời này với giọng điệu lạnh như băng, trong đó còn lộ ra vẻ khó chịu, vị sư tôn kia bị dọa đến quỳ sụp xuống đất: “Xin lỗi chủ nhân, ta không hề có ý này.”  

 

Lúc này Vương Ngữ Yên cũng vội vàng nói: “Diệp công tử, ngươi đừng hiểu lầm. Sư tôn không hề ép ta làm gì cả, là ta tự nguyện muốn làm người hầu của ngươi.”  

 

Soạt!  

 

Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô ấy: “Vương cô nương, thiên phú của ngươi không tệ, hãy chăm chỉ tu luyện. Tương lai sau này chắc chắn sẽ có thành tựu của riêng mình, không cần phải làm người hầu của người khác.”  

 

“Diệp công tử nói đúng.” Vương Ngữ Yên nghe thấy những lời này của hắn bèn cúi đầu đáp lại.  

 

Diệp Phàm lại nói tiếp: “Vương cô nương, sau này ngươi ở lại Ngũ Hành Kiếm Tông tu luyện đi, không cần phải trở về Vấn Kiếm Tông nữa.”  

 

Sau đó hắn liếc mắt nhìn sư tôn của cô ấy, lạnh lùng nói: “Ông có thể cút rồi.”  

 

“Vâng, vâng.”  

 

Sư tôn của Vương Ngữ Yên không dám nói thêm lời nào, vội vàng gật đầu rồi đứng dậy rời đi.  

 

Lúc này, Nhậm Thiên Hành lại đi đến trước mặt Diệp Phàm: “Thưa chủ nhân, bên ngoài lại có người tìm ngài.”  

 

“Lại có người tìm ta ư?” Diệp Phàm nhíu mày, sau đó đi ra bên ngoài Ngũ Hành Kiếm Tông.  

 

Một bóng người với mái tóc đen dài đang đứng bên ngoài sơn môn, đối phương mặc trang phục màu đen, vẻ mặt lạnh tanh không có tí cảm xúc nào.  

 

“Là ngươi!”  

 

Diệp Phàm bước ra, khi thấy người này thì ngạc nhiên thốt lên. Đối phương chính là Diệp Mạc – kẻ từ đi theo Hàn Thiếu đối phó hắn, là người của thất mạch Diệp tộc.  

 

Diệp Mạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, vẻ mặt hơi thay đổi, đối phương lại hỏi hắn ta: “Sao ngươi lại đến đây?”  

eyJpdiI6ImM5XC96cklvYkxCbXpxQXlJektzblN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InFcL2NKQm1aTU5tbTJkV013dFoyTUNKRkE3Syt4YitlTnBYMzRsdmQ0bmc0Z0NIalFyR2JtMDMrUmZUWFBPUVY5IiwibWFjIjoiMTkzOWVjMjdlOGViZjc1MWU3MTkxOWJjNGZkYjdhZThhYzUzZGE0YjFjZDQ4YWY1YjhhYWRlMWU5NWY3M2FmMyJ9
eyJpdiI6Ing4VjllQUR2MWo1TjdFMlAyWGZxWmc9PSIsInZhbHVlIjoicVluRlcrTEsySGpmRHdqYXdiSm11dStia3ZxZmpWTm5iYjFxWVhxRlVYVWZQaDNWRGVsajBDdUo5eHk5aDBvZGFRWCtOSDNvbVdcLytsMkw3ajdEUVBkSlE0d0RrWG5seXQyQmp4QnVcL2ZvdnJHWmpPYm9XZFJJRzFMVlwvZ3hyclpqdXRSS041NkVZT3Z3bkVYVXEwOFwveVJNXC9PUUExQWtYUnNLUFNjaW5KYXJiWStzWUx6bkNcL2dnNHhmOUhjVXhJblhnQ0QwMTFGN3ZVT1ozWGxLWk9IaEE3TFwveXZKWCtkQlNPeVVTckZHaU5zUUFpcFhmaUprMGlpNks4SmxlMGtFanlqN2lcL2ZIdUxlVlZnVG1cLytabk9UZzVsdlpVS0Nmc3ZrRTVSM2Q1aVI3N1IwNFNOd0xkaVBZWTRPcUtwRTYrK0ZmZWdhS3JYMGJcL1wvMTBQbmJhbzVDdmJmbngwdUo1NHBJTUU5TnpIQ0M2eEV4Uml0ODFLdXJhQ3lDaWo5XC9cL2ZZSGFodXA4U1NoMjhFOWRYYVJ2SGdxM1ZLRGRqNnQ4MWxibnlBWlFFVm89IiwibWFjIjoiYWJmN2RhOWU1YWEyMjBhNmFiMTYxZGMwODU0NjAzOThhYTVjZWVlYTRhYjE2NTE0NTY2NTMwMDE4MjIwNTAyNCJ9

Ads
';
Advertisement