Ánh mắt lão tổ Vấn Kiếm Tông trở nên nghiêm túc hẳn lên, ông ấy thôi thức toàn bộ sức mạnh của mình chống lại thanh kiếm thần đó.
Cả hai đòn tấn công lại va mạnh vào nhau, một nguồn sức mạnh khủng khiếp hơn khi nãy lan tràn khắp nơi. Tông chủ và các trưởng lão khác của Vấn Kiếm Tông đồng loạt dùng hết sức mạnh chống đỡ dư chấn của trận chiến này.
Phụt!!!
Không lâu sau, tất cả bọn họ đều bị cơn chấn động này đánh bay ra ngoài, người nào cũng quỳ xuống hộc máu.
Rầm!
Lúc này, cả người lão tổ Vấn Kiếm Tông bị thanh kiếm khổng lồ kia đánh đến quỳ xuống, nhưng hai tay ông ấy vẫn nắm chặt thanh thần kiếm chống đỡ thanh kiếm vàng rực đó. Dưới nguồn sức mạnh khủng bố của nó, vẻ mặt của lão tổ trở nên méo mó, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.
Ha!!!
Lão tổ Vấn Kiếm Tông lập tức hét lớn một tiếng, ông ấy thi triển bí pháp, đốt cháy toàn bộ máu tươi và sức sống của mình.
Rầm ầm ầm!!!
Ngay sau khi lão tổ làm vậy, sức mạnh trong người ông ấy bắt đầu tăng vọt, đôi chân bắt đầu gắng gượng đứng dậy trở lại.
“Đúng là liều mạng!”
Tuyệt Thiên hậm hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Ông ta lại đưa tay kết ấn tạo kiếm quyết, ánh sáng vàng rực bao phủ cả người ông ta, toàn bộ thần lực bùng phát ra ngoài và đánh vào thanh kiếm khổng lồ kia.
Thanh kiếm vàng rực chứa đựng toàn bộ thần lực của Tuyết Thiên lại trở nên lớn hơn gấp mấy lần, nó tựa như một thanh kiếm chống đỡ cả bầu trời, khoảng không gian xung quanh không thể chịu nổi nguồn năng lượng đó mà bắt đầu sụp đổ.
“Chết đi!”
Tuyết Thiên hét lên với vẻ mặt chứa đầy sát khí, ông ta chắp hai tay chém xuống, thanh kiếm vàng rực lần nữa rơi xuống và đánh bay thanh thần kiếm trong tay lão tổ Vấn Kiếm Tông, cơ thể ông ấy cũng bị nó chém thành hai nửa, ngay cả linh hồn cũng bị phá hủy.
Rầm!!!
Sau khi thanh kiếm khổng lồ chém nát lão tổ Vấn Kiếm Tông thì rơi thẳng xuống đất tạo nên một tiếng vang lớn, suýt nữa đã chém cả đỉnh núi của Vấn Kiếm Tông ra làm đôi.
Vút vút vút!!!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong tông môn đều ngỡ ngàng, ai nấy cũng run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Vẻ mặt của tông chủ và các trưởng lão của Vấn Kiếm Tông cũng trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Đúng là tên chán sống!” Tuyệt Thiên khinh thường nói, sau đó liếc mắt nhìn nhóm người Vấn Kiếm Tông: “Tiếp theo đến lượt các ngươi, giết cho ta!”
Tuyệt Thiên vừa ra lệnh, những người ông ta mang đến đã nhào về phía Vấn Kiếm Tông, bắt đầu cuộc chém giết đẫm máu của chúng.
Những người của Vấn Kiếm Tông không có cách nào chống trả sự chém giết của một tông môn thượng cổ như Ngũ Hành Kiếm Tông. Nhóm người tông chủ của tông môn vừa rồi đã bị dư chấn làm bị thương, càng không phải là đối thủ của bọn họ.
“Đại nhân đừng giết ta, ta biết ai đã giết đồ đệ của ngài!”
“Ta biết người đã giết đồ đệ của ngài!”
“Diệp Phàm, là Diệp Phàm!”
Từ Mạt lúc trước suýt bị Diệp Phàm giết chết nhìn thấy người của Ngũ Hành Kiếm Tông tấn công, vẻ mặt hắn ta chợt thay đổi, hắn ta vội vàng lên tiếng.
Vút!
Tuyệt Thiên liếc mắt nhìn Từ Mạt: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói là ta biết kẻ nào đã giết chết đồ đệ của ngài, đó là Diệp Phàm!” Từ Mạt thốt lên.
“Diệp Phàm là ai?” Tuyệt Thiên lạnh lùng nhìn sang nhóm người tông chủ của Vấn Kiếm Tông.
“Phong chủ Tuyệt Thiên, tên Diệp Phàm này không hề liên quan đến Vấn Kiếm Tông bọn ta!” Tam trưởng lão của tông môn vội vàng lên tiếng.
“Nói bậy, tên Diệp Phàm đó là do đồ đệ Vương Ngữ Yên của ông mang đến, sau đó các ông trở về, sư tôn của ta đã nói với ta rằng người giết chết đệ tử Ngũ Hành Kiếm Tông là Diệp Phàm!” Từ Mạt lớn tiếng hét lên.
“Diệp Phàm ở đâu?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất