"Xem ra chỉ có thể dùng đến chiêu đó!" Cả hai quay sang nhìn nhau, mỗi người phun một ngụm tinh huyết lên la bàn.
ẦM!!!
La bàn phát ra tiếng nổ lớn, một luồng sáng chói lòa bắn lên cao, giữa không trung, luồn sáng hóa thành hình bóng hư ảo của một lão già.
"Tham kiến Thiên Sư!" Cả hai cung kính quỳ gối trước hình bóng hư ảo vừa xuất hiện.
Diệp Phàm cũng đang nhìn chằm chằm hình bóng đó, vô thức nhíu chặt mày, tuy nhìn qua chẳng khác gì ảo ảnh, nhưng đối phương lại khiến hắn cảm nhận được một áp lực vô cùng mạnh mẽ, trước nay chưa từng có.
"Bàn cờ Thiên Cơ!" Vừa xuất hiện, vị Thiên Sư hư ảo kia đã nhìn chằm chằm Bàn cờ Thiên Cơ, ánh mắt lộ vẻ kích động.
"Bàn cờ Thiên Cơ cũng xuất hiện, chẳng lẽ, đây đúng là trời đang giúp ta sao?"
"Hahaha!!!" Trong khoảnh khắc, vị Thiên Sư kia lộ vẻ hưng phấn, mừng rỡ như điên, ngửa đầu cười lớn.
"Thiên Sư, tên nhãi đó sở hữu cả Bàn cờ Thiên Cơ và Thiên Cơ Đồ. Chúng ta định khống chế hắn, nhưng không ngờ, hắn có thể điều khiển được Bàn cờ Thiên Cơ. Cả hai chúng ta đều không phải đối thủ của hắn, nên đành phải mời Thiên Sư ra tay!" Hai người cung kính cúi đầu, nói với Thiên Sư.
Thiên Sư nhìn sang Diệp Phàm, kinh ngạc nói: "Còn trẻ như vậy sao? Cậu mới hơn hai mươi thôi đúng không?"
"Còn trẻ như vậy mà đã sở hữu cả Thiên Cơ Đồ và Bàn cờ Thiên Cơ, còn có thể điều khiển được Bàn cờ Thiên Cơ ư? Chẳng lẽ, cậu là người của Thiên Cơ nhất mạch?" Thiên Sư nhìn Diệp Phàm, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Sau đó, Thiên Sư vung tay về phía Diệp Phàm, dường như muốn xem xét điều gì đó, nhưng rất nhanh, trên mặt ông ta đã hiện lên nét kinh hãi: "Chuyện gì thế này? Sao lão phu không thể nhìn thấu được mệnh cách của cậu?”
"Cậu rốt cuộc là ai?" Thiên Sư nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Tôi là ai thì liên quan gì đến ông? Thiên Sư cái quái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là phường cướp cạn mà thôi!" Diệp Phàm nhìn Thiên Sư, bĩu môi nói.
"Cậu cũng thú vị đấy!" Thiên Sư nhìn Diệp Phàm, mỉm cười đáp trả, rồi ông ta đưa một ngón tay ra, chỉ thẳng về phía Diệp Phàm.
Vút!!!
Theo động tác của Thiên Sư, một luồng sáng bắn thẳng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm biến sắc, vội vàng vận toàn lực để chống đỡ.
ẦM!!!
Kết quả, luồng sáng kia đã đánh tan toàn bộ sức mạnh của Diệp Phàm, thậm chí, nó còn xuyên qua lớp Nhân Đạo hộ giáp trên người hắn, xông thẳng vào trong cơ thể hắn.
Phụt!!!
Diệp Phàm lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị trọng thương, sức mạnh nhanh chóng tiêu tán.
Cơ thể Diệp Phàm lúc này giống như một quả bóng bị xì hơi, sức mạnh không ngừng tuột dốc, cứ thế ngã thẳng xuống đất.
"Anh Diệp Phàm!" Đường Sở Sở biến sắc, vội vàng lao tới đỡ Diệp Phàm, lo lắng hỏi: "Anh Diệp Phàm, anh sao rồi?"
"Không sao!" Diệp Phàm tái mặt, thở dốc đáp lại Đường Sở Sở.
Diệp Phàm nhíu chặt mày nhìn Thiên Sư, chỉ một chiêu mà đã khiến hắn mất đi khả năng chiến đấu, thực lực của ông ta đúng là quá mức khủng bố!
"Dám làm người đàn ông của bà đây bị thương, mấy người đúng là chán sống mà!" Tuyết Vô Cơ lập tức xông về phía Thiên Sư, trên người bộc phát ra hàn khí ngập trời, hóa thành một con rồng băng khổng lồ, lao thẳng về phía ông ta.
"Ô hô, ở đây vẫn còn có kẻ mang theo huyết mạch của người kia sao?" Nhìn Tuyết Vô Cơ, Thiên Sư lộ vẻ kinh ngạc, một chưởng đánh thẳng về phía cô ta.
ẦM!!!
Khi chưởng lực giáng xuống, một luồng khí vô hình lập tức khóa chặt Tuyết Vô Cơ.
Tuyết Vô Cơ còn chưa kịp phản ứng, hàn khí ngút trời mà cô ta bộc phát ra đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cả người cô ta cũng bị đánh văng, ngã nhào xuống đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất