Bên ngoài Đế Cung, hai thân ảnh đi trên đường phố, một nam một nữ, một trước một sau.
"Ngươi thực sự là Tiêu Thần?"
Nữ tử đi ở phía sau nhịn không được mở miệng hỏi, trong lòng vô cùng không bình tĩnh.
Rất hiển nhiên, nữ tử chính là Huyết Yêu Nhiêu, nam tử phía trước dĩ nhiên chính là Tiêu Thần.
Long Vũ cuối cùng vẫn để Tiêu Thần gặp Huyết Yêu Nhiêu, cũng để Tiêu Thần mang theo nàng rời đi. Trong lòng Long Vũ mặc dù không thích nhưng không vi phạm lời hứa trước đó, hơn nữa còn tự mình đưa tiễn Tiêu Thần và Huyết Yêu Nhiêu.
Thời gian bảy ngày, Huyết Yêu Nhiêu sớm đã tỉnh lại, thương thế toàn thân toàn bộ hồi phục, khí tức trên người vô cùng huyền diệu, tựa như trải qua một lần biến đổi không thể tưởng tượng nổi, đến Tiêu Thần cũng có chút nhìn không thấu.
Mỗi lần Đế Huyết Hoa trọng sinh đều sẽ phát sinh một lần biến dị, chỉ là Tiêu Thần không biết, hiện tại Đế Huyết Hoa rốt cuộc là Chiến Hồn cấp mấy.
"Ta không cần phải lừa ngươi, nơi này không phải nơi nói chuyện."
Tiêu Thần cũng không quay đầu lại nói:
"Ngươi thấy quán rượu màu đỏ phía trước không? Ban đêm ta lại tới tìm ngươi."
Tiêu Thần giờ phút này còn duy trì hình dạng Huyền Hoàng, liền không đi quá gần Huyết Yêu Nhiêu. Hoa gia mặc dù tin tưởng hắn nhưng cũng có khả năng tiếp tục phái người giám sát hắn.
Nói xong một câu, Tiêu Thần rất nhanh liền biến mất trong đám người, chỉ còn Huyết Yêu Nhiêu mặc bộ quần lụa trắng bay bay trong gió một mình ở đó.
Nhìn quen Huyết Yêu Nhiêu mặc váy dài hồng rồi, Tiêu Thần lần đầu tiên có chút không thích ứng, có điều với dáng người uyển chuyển cùng khuôn mặt yêu kiều của Huyết Yêu Nhiêu, mặc quần dài trắng cũng tản ra một loại khí chất và kiểu cách khác lạ.
Đề phòng ngộ nhỡ, trước khi rời khỏi Đế Cung, Tiêu Thần cũng đơn giản ngụy trang cho Huyết Yêu Nhiêu một chút, nếu không nhìn kỹ, những người khác cũng nhất định không nhận được Huyết Yêu Nhiêu.
Cho nên với thực lực Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Thần cũng không phải quá lo lắng. Nếu như không phải hắn chuẩn bị ứng phó Hoa gia, Huyết Yêu Nhiêu tạm thời không thích hợp đi theo bên cạnh, Tiêu Thần cũng sẽ không để nàng ở lại một mình.
"Ngươi thực sự là Tiêu Thần sao?"
Huyết Yêu Nhiêu trong miệng tự lẩm bẩm, cũng rất nhanh biến mất trong biển người. Người này có phải Tiêu Thần không, tối nay liền biết rõ.
Trở lại nhà khách, Tiêu Thần buông lỏng một hơi. Chuyến đi hôm nay khiến hắn như trải qua một trận đại chiến tuyệt thế.
"Người Hoa gia quả nhiên còn đang giám sát ta, như vậy cũng tốt."
Khóe miệng Tiêu Thần hiện ra một nét cười tà tà, lập tức ngồi xếp bằng trên giường, đem trạng thái bản thân điều tiết đến mức tốt nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài nhà khách, người Hoa gia vẫn trốn ở trong góc không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào trong nhà khách, dần dần đêm khuya buông xuống.
"Các ngươi nói, giám sát thế này có ý nghĩa gì không, tiểu tử này mỗi ngày ở chỗ này ở trong nhà khách tu luyện, căn bản không giống như đang lừa gạt gì."
"Vậy cũng chưa hẳn, hôm nay chẳng phải phát hiện hắn đến gần Cửu Công Chúa sao? Hơn nữa, hôm nay còn có một nữ tử cùng hắn rời khỏi Đế Cung."
"Không sai, gia chủ bảo chúng ta theo dõi hắn, chắc không có sai, cùng lắm tốn chút thời giờ mà thôi."
"Oanh!"
Đang lúc người Hoa gia đang bàn luận, đột nhiên, một đạo lợi mang từ hướng gian phòng Tiêu Thần phóng lên tận trời, ngay sau đó chỉ thấy hai thân ảnh từ trong phòng xông ra, bắn nhanh về hư không.
"Chuyện gì xảy ra?"
Một màn bất thình lình khiến người Hoa gia lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Có vẻ như Huyền Hoàng đang bị người khác truy sát?"
Có người phản ứng nhưng mà không nắm chắc được, bọn hắn một mực giám sát ở nơi này, căn bản không nhìn thấy có bất luận kẻ nào tiến vào nhà khách.
"Đi, cùng đuổi theo!"
Theo một tiếng ra lệnh, tầm mười thân ảnh từ bốn phía của nhà khách phóng lên tận trời, lặng lẽ cùng phóng lên về phía hai thân ảnh bay vụt vừa rồi.
Động tĩnh lớn không chỉ kinh động người Hoa gia mà kinh động cả tu sĩ khác. Chẳng qua là khi bọn hắn lấy lại tinh thần, bốn phía khách sạn đã yên tĩnh lại.
Không bao lâu sau, trên bầu trời tối mịt, Tiêu Thần rốt cục dừng lại. Trước mặt hắn, một thân ảnh đứng thẳng, thân ảnh không phải ai khác, chính là U Linh Nhất Hào.
Tiêu Thần tay cầm trường kiếm, cảm nhận được mấy bóng đen tới gần, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nâng trường kiếm lên, chỉ U Linh Nhất Hào đối diện nói: - Các hạ là ai, ta với ngươi không oán không thù vì sao muốn giết ta?
"Ngươi muốn cứu Hoa Thiếu Phi, liền phải giết!"
U Linh Nhất Hào mở miệng, giọng nói vô cùng băng lạnh.
"Các hạ quá bá đạo đi, ta có cứu người hay không, có liên quan gì tới ngươi?"
Tiêu Thần cau mày một cái.
"Nhiều lời vô ích, ngươi đáng chết."
U Linh Nhất Hào phun ra một câu, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, hóa thành một đạo xông thẳng đến Tiêu Thần.
U Linh Nhất Hào phóng ra khí tức Chiến Hoàng đỉnh phong khiến Tiêu Thần kinh ngạc một hồi, Hồn Điêu mà Bắc Lão điêu khắc, thật đúng là cường đại.
Cho dù là bản thân hắn đối mặt với U Linh Nhất Hào, cũng có chút kinh hồn khiếp vía. U Linh Nhất Hào này chí ít nắm giữ thực lực Hoàng Phủ Chiến Hoàng.
Một vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch thật không phải tiêu hao hoang phí, Trong lòng Tiêu Thần thầm nghĩ, sau đó đưa tay xuất ra một kiếm. Nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt, kiếm trong tay hắn liền bị U Linh Nhất Hào một quyền phá vỡ, nắm đấm liền nện ở trên lồng ngực hắn.
Phốc! Tiêu Thần phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắn về hướng mặt đất.
"Tiêu Thần, ngươi làm càn!"
"Bảo hộ Huyền Hoàng công tử!"
Từng tiếng gầm thét từ đằng xa truyền đến, ngay sau đó, tầm mười thân ảnh xuất hiện ở trước người Tiêu Thần, thần sắc lạnh lẽo nhìn chằm chằm U Linh Nhất Hào.
"Huyền Hoàng Công Tử, ngươi đi trước đi, nơi này giao cho chúng ta!"
Hắc y nhân cầm đầu nhìn về phía Tiêu Thần nói.
"Các ngươi làm sao lại ở đây?"
Tiêu Thần ra vẻ kinh ngạc nói.
"Là gia chủ không yên lòng về an nguy của Huyền Hoàng công tử, bảo chúng ta tại âm thầm bảo hộ ngươi."
Hắc y nhân nói.
"Âm thầm bảo hộ?"
Tiêu Thần khịt mũi coi thường, rõ ràng là bí mật giám sát, vậy mà nói đường hoàng như thế. Có điều hắn ngoài mặt vẫn kinh ngạc vô cùng, cảm động đến rơi nước mắt nói: - Vẫn may Hoa gia chủ suy nghĩ chu đáo, bằng không ta liền phải chết ở trong tay Ma Đầu này.
"Huyền Hoàng công tử yên tâm, ngươi đi trước đi, chúng ta ngăn hắn lại."
Hắc y nhân cầm đầu trịnh trọng nói, tầm mười người đứng thành một hàng ngăn khuất trước người Tiêu Thần.
"Vậy thì cảm ơn các ngươi."
Tiêu Thần không chút do dự nhấc chân chạy.
Một nhóm hắc y nhân khóe miệng giật một cái, gia hỏa này không chỉ tham tài háo sắc, hơn nữa còn sợ chết. Có điều lời đã ra khỏi miệng, bọn hắn tất nhiên phải bảo hộ hắn.
Dù sao, cái gọi là Huyền Hoàng công tử trong miệng bọn hắn liên quan đến an nguy của thiếu gia, không cho phép có mảy may sơ xuất.
"Các ngươi đều phải chết!"
U Linh Nhất Hào ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, để lại một câu nói liền hướng tới mười mấy người đánh giết, thực lực Hoàng Phủ Chiến Hoàng tản ra không thể nghi ngờ.
Trường kiếm trong tay vung lên, trong nháy mắt thì có hai người bị chặt ngang, máu tươi bắn lên không.
"Nhị Gia không phải nói Tiêu Thần chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ sao?"
Một hắc y nhân khác bị dọa đến sắc mặt phát run, trong số bọn hắn tất nhiên có Chiến Hoàng đỉnh phong nhưng mà đối mặt với một Hoàng Phủ Chiến Hoàng vẫn có áp lực không nhỏ.
Tiêu Thần cũng không lập tức rời đi mà núp trong bóng tối quan sát trận chiến trên không trung, khóe miệng hiện lên một vòng cười lạnh: - Chiến Hoàng trung kỳ? U Linh Nhất Hào cơ hồ là vô địch dưới Chiến Đế cảnh, vở kịch hay này mới vừa mới bắt đầu.
Trận chiến trên không trung hấp dẫn không ít tu sĩ vây xem. U Linh Nhất Hào xuất thủ cực kỳ tấn mãnh, căn bản không nhìn những công kích của Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ đó, dưới áo bào hắn tản ra quang mang nhàn nhạt, có thể tuỳ tiện ngăn cản công kích của Chiến Hoàng hậu kỳ bình thường.
Đây chính là sự cường đại của Hồn Điêu, công phòng nhất thể, hơn nữa không biết đau đớn.
Thay đổi một bộ áo bào đen, phóng ra khí tức Hồn Lực vốn có của Tiêu Thần, liền truy theo hướng U Linh Nhất Hào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất