Thời gian chậm rãi trôi qua bốn canh giờ, giờ phút này chân trời đã bừng sáng.
Trong phòng Tiêu Thần lại là một mảnh đen kịt, từng đạo hắc sắc gợn sóng từ trên người hắn hiện ra, tràn đầy một loại khí tức hủy diệt, không khí đều bị đong lại.
Chỉ một lát sau, sương mù màu đen đột nhiên quay cuồng gầm hét, sau đó như vạn phong về tổ, tiến vào thể nội Tiêu Thần.
"Không hổ là Bát Phẩm Ninh Thần Hoa, rốt cục triệt để lĩnh ngộ Tam Trọng Hủy Diệt Chi Ý!"
Tiêu Thần nhe răng cười một tiếng, kết quả này khiến hắn hết sức hài lòng.
Mấy tháng nay, hắn một mực dừng lại ở Nhị Trọng Hủy Diệt Chi Ý đỉnh phong, cũng không cách nào phóng ra một bước này, không nghĩ tới thôn phệ một mảnh cánh hoa Ninh Thần Hoa liền đánh phá cách ngăn tầng này.
"Nghỉ ngơi mấy canh giờ, lần nữa thi triển Hồn Biến Liễm Tức Thuật mới có thể chống đỡ hơn một ngày."
Tiêu Thần thầm nói.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Tiêu Thần lần nữa biến thành bộ dáng Huyền Hoàng, sau đó thu hồi U Linh Nhất Hào sải bước ra khỏi phòng.
Liếc mắt nhìn bốn phía, trong mắt Tiêu Thần cười khẽ một trận, người Hoa gia thật đúng là kiên nhẫn, hiện tại còn đang giám thị mình.
Bất quá Tiêu Thần cũng lơ đễnh, tạm thời xem như cái gì cũng đều không biết, bút trướng này đều ghi tạc trên người Hoa Thiếu Phi.
Đi tới đường cái, Tiêu Thần thờ ơ đi dạo, cái nào cũng nhìn một lần, ngó ngó tựa như nhà quê vào thành thị.
"Ân?"
Đột nhiên, Tiêu Thần ngừng thân hình, trên đường phố phía trước vây đầy tu sĩ, trong lòng Tiêu Thần thầm than, vô luận là ở đâu có chuyện gì cũng có nhiều người vây xem.
Tiêu Thần cũng có chút hiếu kỳ, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, liền hướng lấy đám người phía trước đi đến.
"Lưu nhiều máu như vậy, một người lại có bao nhiêu máu có thể chảy, ai, thiếu nữ này đoán chừng đã không thể cứu."
"Đoán chừng cũng không phải là người tốt, thời điểm thụ thương còn mặc y phục dạ hành, đoán chừng nhận không ra người hoạt động."
"Đi thôi, qua một lúc đội tuần tra sẽ đến xử lý, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Tiêu Thần còn không có tới gần, tiếng nghị luận liền truyền vào lỗ tai hắn, Tu Sĩ nhìn một chút liền quay người rời đi, hiển nhiên không nguyện ý xen vào việc của người khác.
Bất quá Tiêu Thần nghe được ba chữ "y phục dạ hành" này, lại cau mày một cái, hiện tại đang tham gia Sát Vương Thí Luyện có lẽ là sát thủ tham gia Sát Vương Thí Luyện cũng kgôn chừng.
Đương nhiên, Tiêu Thần cũng vẻn vẹn chỉ nghĩ mà thôi, dù sao hắn bình thường đều là một bộ áo bào đen, có thời điểm chỉ là ưa thích bản thân mà thôi.
Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy dung nhan trắng bệch ngã trong vũng máu kia, tâm hắn hung hăng rung động một cái.
"Huyết..."
Tiêu Thần vừa định kêu to nhưng lời nói vừa đến miệng trong nháy mắt nuốt xuống dưới.
Không sai, nữ tử áo đen ngã trong vũng máu chính là Huyết Yêu Nhiêu. Nhận ra Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Thần tự nhiên không dám gọi danh tự Huyết Yêu Nhiêu.
Phải biết, trong tay những đại gia tộc có Ký Ức Thủy Tinh, ghi chép tất cả mặt người tham gia Sát Vương Thí Luyện, Huyết Yêu Nhiêu khẳng định cũng ở trong đó.
Nếu như hắn to gan xông lên, rất dễ dàng sẽ bị cho rằng hắn cũng tham gia Sát Vương Thí Luyện.
Chỉ là, chẳng lẽ liền mặc cho Huyết Yêu Nhiêu chết như vậy hay sao?
Không có khả năng!
Cũng không phải Tiêu Thần đối với Huyết Yêu Nhiêu có tình cảm đặc thù mà là Huyết Yêu Nhiêu đã từng nhiều lần trong thời khắc nguy nan trợ giúp hắn, nếu như không có Huyết Yêu Nhiêu đoán chừng Đại Yến Vương Triều đều đã sớm bị hủy diệt.
Tiêu Thần hít sâu một cái, bên trong não hải nguyên một đám suy nghĩ nhanh chóng lóe qua, nếu như không phải có thể cảm ứng được trên người nàng sinh cơ như có như không, Tiêu Thần tuyệt đối sẽ cho rằng Huyết Yêu Nhiêu đã chết.
"Mặc kệ, không cứu nàng, nàng sẽ chết."
Trong lòng Tiêu Thần vô cùng nóng nảy, bình tĩnh tâm thần, chậm rãi đi qua.
"Tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi vẫn là không nên xen vào việc của người khác."
Có người hảo tâm nhắc nhở Tiêu Thần. Cách ăn mặc của Huyết Yêu Nhiêu khiến rất nhiều người kiêng kị.
Trong đám người, có mấy người cau mày nhìn Tiêu Thần, tựa như muốn đem Tiêu Thần nhìn thấu, đáng tiếc cuối cùng lại khiến bọn hắn thất vọng.
Phân Cân Thác Cốt Thủ cùng Hồn Biến Liễm Tức Thuật, trên căn bản cải biến dung nhan cùng khí tức Hồn Lực một người, cho dù Chiến Đế cũng chưa chắc có thể xem thấu.
Tiêu Thần lơ đễnh nhìn tu sĩ bốn phía, ra vẻ trấn định nói:
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, huống chi còn là mỹ nữ?"
Lập tức không để ý ánh mắt đám người, Tiêu Thần ôm Huyết Yêu Nhiêu chuẩn bị hướng chỗ ở mà đến, đồng thời, dán bàn tay lên thân thể Huyết Yêu Nhiêu, truyền vào từng tia năng lượng Bạch Thạch tiến vào thể nội nàng.
Không xem thì thôi, nhìn rồi liền khiến Tiêu Thần giật mình, kinh ngạc không hiểu:
"Không có khả năng, kinh mạch hoàn hảo, Hồn Hải hoàn hảo, làm sao có thể hoàn toàn không có Hồn Lực?"
Cũng khó trách Tiêu Thần kinh ngạc không thôi như thế. Một người dù kinh mạch phá toái, Hồn Hải vỡ nát, Hồn Lực sẽ vẫn tồn tại.
Nhưng giờ phút này, thể nội Huyết Yêu Nhiêu hoàn toàn không có bất kỳ Hồn Lực nào, không hề khác gì người bình thường.
Tiêu Thần cũng coi là kiến thức rộng rãi nhưng loại tình huống này hắn chưa từng thấy qua, đừng nói gặp, nghe nói đều chưa nghe nói qua.
Nếu như Huyết Yêu Nhiêu chỉ là một người bình thường, không có Hồn Lực có thể lý giải, có kinh mạch cũng có thể lý giải nhưng lại làm sao có thể có Hồn Hải?
Hồn Hải, đây chính là thứ tu sĩ Chiến Vương cảnh trở lên mới có thể có được.
Tiêu Thần một đến hai, hai đến ba lần kiểm tra tình huống thể nội Huyết Yêu Nhiêu, đối với tu sĩ bốn phía chỉ trỏ hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Thế nhưng vô luận hắn dò xét như thế nào cũng không phát hiện bất luận Hồn Lực tồn tại, chỉ có tâm mạch còn nhẹ nhàng nhảy lên, chứng minh Huyết Yêu Nhiêu vẫn là một người sống.
"Chờ đã, có vẻ như có một loại tình huống, không có bất kỳ Hồn Lực gì."
Tiêu Thần đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Huyết Yêu Nhiêu trong ngực, đáy mắt chỗ sâu lóe qua vẻ kinh hãi.
"Nếu như thực sự là loại tình huống đó, Huyết Yêu Nhiêu nếu như không chết, tương lai há không phải rất có thể thành Thánh?"
Trong lòng Tiêu Thần cực kỳ không được bình tĩnh.
"Chậm đã."
Tiêu Thần trong đám người đi ra, một đạo thanh âm thanh thúy êm tai vang lên, Tiêu Thần một cái lộp bộp, đã dự định liều mạng.
Chẳng qua là khi Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu tím nhạt đứng ở phía trước hắn, thiếu nữ mang theo một khối mạng che mặt màu tím, không thấy rõ khuôn mặt chân thực.
Một đầu mái tóc dùng búi tóc tử chi san hô kéo thành hình, tóc mai hai bên cắm một mảnh mặt dây chuyền lưu ly châu tử sắc khiến cả người nàng lộ ra khí chất cao quý ung dung.
Phảng phất như Tiên, giống như hoa sen mới nở, mặc dù có mạng che mặt che lấp nhưng không khó tưởng tượng dưới khăn che mặt kia là một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Nhìn thấy gương mặt này, tu sĩ bốn phía tất cả đều tỏa ra ánh mắt nóng bỏng, huyết dịch sôi trào.
"Là nàng."
Trong lòng Tiêu Thần ngưng tụ, hắn trong nháy mắt nhận ra nữ tử này. Đúng là Đại Long Cửu Công Chúa Long Vũ ngoài ý muốn cứu được, đương nhiên, Tiêu Thần cũng không biết cụ thể danh tự cùng thân phận nàng.
Điều này cũng không có gì, chỉ là khi ánh mắt của hắn rơi vào người mặc hắc sắc cẩm y có mùi hương cổ xưa bên cạnh Long Vũ, trên hông người thanh niên cột một dây lụa thanh sắc, trong lòng liền có chút không được bình tĩnh, trừ Long Thần còn có thể là ai.
"Gặp qua Nhị Đế Tử, gặp qua Cửu Công Chúa!"
Ngay sau đó, tu sĩ bốn phía nhao nhao hướng về hai người quỳ bái.
"Cửu Công Chúa?"
Tiêu Thần mặc dù đã có phỏng đoán nhưng trong lòng vẫn không được bình tĩnh, người hắn cứu vậy mà là Đại Long Cửu Công Chúa.
Tiêu Thần thản nhiên nói, tận lực để bản thân bình tĩnh xuống, trong lòng tự an ủi, giờ phút này hắn đã cải biến dung mạo cùng khí tức, ai cũng không có khả năng nhận ra mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất