Đi tuốt đằng trước là hai tên tiên nhân Tiên Vương hậu kỳ, cưỡi thú một sừng, phía sau là một cỗ kiệu lớn, đúc bằng vàng được 8 người nâng. Bên trên điêu long khắc phượng, tám Tiên Vương chạy như bay đến, trước sau lèm theo bốn lão giả, đều là Tiên Đế sơ kỳ.
“Qúa phô trương ~” Cổ Kiếm lên tiếng.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên tối sầm lại.
“Cổ Kiếm, áp chế cảnh giới xuống Tiên Vương.” Dương Bách Xuyên ra lệnh.
Cổ Kiêm ngạc nhiên, định hỏi vì sao nhưng nhìn thấy sắc mặt tối thui của Dương Bách Xuyên, lại thấy hắn áp chế tu vi xuống Tiên Vương sơ kỳ thì không dám hỏi nhiều.
Trên thực tế lúc này ba người Dương Bách Xuyên đang đứng ở ven đường, cũng không chắn đường.
Nhưng Tiên Vương cầm đầu của đoàn người phía sau lại lập tức rút roi quất đánh ba người Dương Bách Xuyên.
Cảnh tượng này hoàn toàn phô bày bản chất ngông cuồng kiêu ngạo của chúng.
Một roi vút xuống, Dương Bách Xuyên không thèm di chuyển, chỉ là sát khí lóe lên, còn Cổ Kiếm thì nâng một tay túm lại cái dây roi lao đến.
“Ca, những người này quá kiêu ngạo.” Chồn nhỏ ngồi xổm trên vai nhe răng nhếch miệng nói.
“Để bọn họ kiêu ngạo đi.” Dương Bách Xuyên gằn giọng nói.
Tiên Vương mở đường thấy Cổ Kiếm tay không đỡ lấy roi dài của mình thì quát: “Dừng lại.”
Thú một sừng dừng lại, cỗ kiệu vàng to đùng phía sau cũng dừng theo.
Tên Tiên Vương quan sát ba người Dương Bách Xuyên, cuối cùng dừng ở trên người Dương Bách Xuyên, sắc mặt đang âm trầm bỗng sáng bừng lên.
Dương Bách Xuyên còn tưởng đối phương nhận ra mình, trong lòng còn đang nghĩ tiếp theo nói chuyện kiểu gì với tên ác nô này, hoặc nói chuyện với người ngồi trên cỗ kiệu thì cảnh tượng tiếp theo khiến hắn sôi máu.
Tên ác nô Tiên Vương này quát: “Này, ba người các ngươi thấy Cửu công tử đến thì sao không quỳ xuống hành lễ? Muốn chết hả?”
Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện thì ra tên chó chết này nhìn chằm chằm chồn nhỏ trên vai hắn chứ không phải vì nhận ra hắn.
Nghe thấy đối phương nói vậy, hắn tức đến bật cười: “Dựa vào gì mà bắt ta hành lễ với công tử vô dụng của ngươi?”
“Tiểu tử, từ nơi khác đến đúng không? Trước khi đến Tiên Thành Hỗn Loạn không hỏi thăm hả, Độc Cô gia tộc có địa vị lớn cỡ nào, vị ngồi trên kiệu vàng phía sau chính là Cửu công tử của Độc Cô gia tộc - Độc Cô Ngọc, là người thừa kế tương lai của Độc Cô gia. Cho các ngươi quỳ xuống bái Cửu công tử nhà ta là phúc phận của các ngươi, còn hỏi nhiều làm gì?”
Tên ác nô này đắc ý nói xong rồi bổ sung: “Linh sủng trên vai ngươi không tệ, nếu hôm nay có thể tặng cho Cửu công tử thì bổn vương sẽ cầu xin thay cho ngươi, cho ba người các ngươi vào Độc Cô gia làm việc…
Đừng có không đồng ý, tu sĩ có thể đến Tiên Thành Hỗn Loạn thì có ai không phải hạng người gây chuyện trốn tránh kẻ thù cũ nên mới đến đây? Nếu ngươi dâng ra linh sủng thì có thể trở thành người hầu bên cạnh Cửu công tử, cũng coi như cho các ngươi một tấm dù che chắn…
Nếu không biết điều thì đừng trách ta trở mặt.”
Cổ Kiếm tức giận nhìn về phía Dương Bách Xuyên, tỏ ý có nên ra tay giết chết tên Tiên Vương kiêu ngạo này không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất