Thậm chí Đông Phương Hạo Thiên còn lẩm bẩm nói, sinh vật này có khí tức mạnh mẽ như thế, e rằng tương đương cấp độ Tôn, ngay cả hắn cũng không thể ứng phó nổi.
Lời nói này khiến trên dưới Vân Môn đều loạn cả lên, nếu bị một cường giả cấp Tôn tấn công thì không biết đại trận có chịu nổi hay không.
Vân Môn đang trong giai đoạn xây dựng quan trọng, tuy Dương Bách Xuyên vắng mặt nhưng những năm qua vẫn khá yên bình, nếu lúc này bị một sinh vật mạnh mẽ như vậy tấn công, mọi công sức xây dựng trước đó sẽ đổ sông đổ biển ngay lập tức.
Ngay lúc mọi người còn đang lo lắng thì bất ngờ phát hiện bóng dáng của Dương Bách Xuyên từ trên lưng sinh vật khổng lồ kia bước xuống…
Lúc này, Đông Phương Hạo Thiên và mọi người đều thở phào, reo hò bước ra khỏi đại trận để nghênh đón.
Không ngờ sinh vật khổng lồ đó lại là tọa kỵ của Dương Bách Xuyên, quả là một cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Lúc nhóm người Đông Phương Hạo Thiên bước ra, Dương Bách Xuyên đã để Cá Chạch thu nhỏ lại, hóa thành một con tiểu Cá Chạch quấn quanh cổ tay.
Theo lời Cá Chạch nói thì nó cần có thời gian để tiêu hóa Kim Giáp Huyền Quy…
…
“Xuyên Tử~”
“Chủ nhân…”
“Môn chủ…”
Những lời chào hỏi đầy vui vẻ vang lên.
Nghe vào tai Dương Bách Xuyên lại cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn rất thích bầu không khí ấy, cũng không phải vì có người nịnh nọt gọi hắn là chủ, mà là cảm giác như một đại gia đình đang ân cần hỏi thăm, khiến người xa nhà trở về cảm nhận được sự quan tâm chân thành của người thân, cho nên hắn rất thích.
“Ta đã trở về…”
“Bái kiến Đông Phương gia gia~”
Dương Bách Xuyên hành lễ với Đông Phương Hạo Thiên đầu tiên, kể từ khi lão gia tử đưa gia tộc đến căn cứ Vân Môn, lão gia tử đã toàn tâm toàn ý coi mình là người của Vân Môn, sau khi hắn rời đi, chính vị phong hào Tiên Đế này đã trấn giữ nơi đây, khiến hắn yên tâm.
“Được rồi được rồi, trở về là tốt, trở về là tốt.” Đông Phương Hạo Thiên vô cùng hài lòng, bởi vì lão thấy Dương Bách Xuyên đã trở thành Tiên Đế, nhưng vẫn giữ thái độ với lão như trước, một tiếng “Đông Phương gia gia” khiến Đông Phương Hạo Thiên ấm lòng.
Sau đó, Dương Bách Xuyên lần lượt hỏi thăm từng người…
Hắn hỏi thăm không bỏ sót ai, đối với Cảnh Xán và Lục Bằng Bân, hắn còn đặc biệt cảm tạ, hắn biết Cảnh Xán phụ trách quản lý tài vụ, vất vả rất nhiều, còn Lục Bằng Bân là tổng thiết kế sư của Vân Môn, điều phối toàn cục trong xây dựng…
Sau khi trò chuyện, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, 108 cung điện vòng ngoài của Vân Môn sắp hoàn thành, nhưng tài chính lại cạn kiệt, gần đây đều đã phải dừng thi công. Điều này khiến Cảnh Xán rất đau đầu, bởi vì số Tiên Thạch hắn để lại đã tiêu sạch, việc xây dựng Vân Môn giống như một cái hố không đáy, mấy chục vạn Tiên Thạch cực phẩm mà còn chưa đủ cho phần xây dựng bên ngoài.
Vì chuyện này mà Cảnh Xán và Lục Bằng Bân thường xuyên cãi nhau, một người lo tài chính, một người toàn thiết kế tiêu chuẩn cao, đốt tiền không tiếc, khiến Cảnh Xán không chịu nổi…
Cãi vã là chuyện không thể tránh khỏi.
Dương Bách Xuyên nghe xong liền cười ha hả, hắn xoay tay một vòng, lấy ra hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật, toàn bộ đều là kho báu của Bạch Giao Long Vương, hắn đã dọn sạch, tổng cộng hơn trăm nhẫn trữ vật.
Hắn giữ lại một phần linh dược cho bản thân sử dụng, phần còn lại giao hết cho Cảnh Xán: “Chắc chừng này đủ cho việc xây dựng Vân Môn của chúng ta rồi, ngươi tự kiểm kê nhé, ta cũng không biết tổng giá trị là bao nhiêu~”
Nói xong, hắn lại quay sang cười với Lục Bằng Bân: “Lão Lục, đừng lo thiếu tài chính nữa, cứ tha hồ tiêu, ta chỉ cần Vân Môn được xây dựng thành đệ nhất Tiên Giới, nếu không làm được ta sẽ hỏi tội ngươi, ha ha~”
“Bảo đảm không phụ sự kỳ vọng của Môn chủ…” Lục Bằng Bân cũng cười, chỉ cần đủ tài chính thì bao nhiêu Dương Bách Xuyên cũng tiêu được, xây dựng nên tông môn đệ nhất Tiên Giới chính là giấc mơ của hắn, sao mà không vui cho được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất