Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

Tốc độ của Cá Chạch thực sự vô địch, chỉ trong chớp mắt đã đưa nhóm người Dương Bách Xuyên rời khỏi Dị Vực Giới.  

 

 

Lần này bọn họ không hề dừng lại mà xuyên thẳng qua giới bích, bởi vì Cá Chạch đã mở ra đôi cánh vảy trong suốt.  

 

Trước đó Dương Bách Xuyên đã từng hỏi, trên lưng Cá Chạch có hai đôi cánh, một đôi là cánh lông vũ tượng trưng cho tốc độ thuần túy, mà đôi cánh còn lại là cánh không gian, khi cả hai đôi cánh cùng mở ra thì đúng là kinh thiên động địa.  

 

Hơn nữa rõ ràng theo đà trưởng thành không ngừng của Cá Chạch, tốc độ của nó sẽ ngày càng nhanh hơn nữa.  

 

Dương Bách Xuyên ngồi trên đầu Cá Chạch trêu chọc một hồi, khi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện đã ở sâu trong vùng tinh không của Tiên Giới, cơ thể khổng lồ của Cá Chạch không tiếp tục bay nữa mà lơ lửng tại chỗ.  

 

“Xuyên Tử, ngươi không sao chứ?” Cơ Tử Hà tiến lên hỏi.  

 

“Đại ca ~”  

 

“Chít ~”  

 

Hầu Đậu Đậu và Chồn nhỏ cũng vây quanh, chỉ có Hồng Y là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.  

 

Dương Bách Xuyên thở ra một hơi dài: “Không sao rồi, mọi người vẫn ổn chứ?”  

 

“Mọi người đều ổn cả ~” Cơ Tử Hà đáp.  

 

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lần này tuy bị thương nhưng tổng thể thì kết quả lại khá tốt, đặc biệt là khi đối mặt với hơn hai mươi Yêu Tôn, hắn đã mạo hiểm kích hoạt một lần sức mạnh của Thần Điện Càn Khôn, đánh cược rằng lần này mình có thể chịu đựng được phản phệ từ sức mạnh của Thần Điện Càn Khôn.  

 

Thực tế chứng minh hắn đã đặt cược đúng, quả nhiên hắn thành công.  

 

Tuy vẫn bị phản phệ nhưng không nguy hiểm đến sắp chết như hai lần trước, lần này hắn đã dựa vào thân thể mình để chịu đựng, mặc dù có chút vất vả nhưng cuối cùng vẫn thành công, sau khi điều tức một hồi, cơ thể cũng đã hồi phục trở lại.  

 

Ngoài ra còn có một điều bất ngờ, hắn cảm thấy thân thể mình dường như mạnh mẽ hơn một chút.  

 

Hắn phát hiện mỗi lần bị sức mạnh của Thần Điện Càn Khôn phản phệ, thân thể lại tiến lên một bậc, như thể ngày càng miễn dịch với loại lực lượng này vậy.  

 

Phát hiện này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng mừng rỡ.  

 

Điều đó có nghĩa là sau này hắn có thể sử dụng sức mạnh Thần Điện Càn Khôn nhiều hơn, hoặc nói chính xác là sẽ ít đau đớn hơn.  

 

Dù lần này đã gắng gượng vượt qua được phản phệ, nhưng không thể phủ nhận mức độ đau đớn kinh khủng, nếu có thể chọn lại, hắn thà đổ máu cũng không muốn dùng sức mạnh của Thần Điện Càn Khôn.  

 

Bởi vì nó quá đau đớn.  

 

Hắn biết sức mạnh của Thần Điện Càn Khôn không thể dễ dàng sử dụng, chỉ nên dùng như một thủ đoạn bảo vệ tính mạng, hắn quyết định không đến lúc cửu tử nhất sinh thì tuyệt đối không động vào sức mạnh Thần Điện Càn Khôn, hậu quả của việc dùng nó là toàn thân trong ngoài đều bị phản phệ đau đớn đến cùng cực.  

 

Đó là một nỗi đau chỉ mình hắn mới hiểu được, một cột mốc kinh hoàng trong chặng đường tu luyện.  

 

Nhưng xét về tổng thể, lần này xem như đã vượt qua rồi, nghĩ lại thì hắn đã dùng sức mạnh Thần Điện Càn Khôn để tiêu diệt hơn hai mươi Yêu Tôn chỉ trong một chiêu, thủ đoạn này chắc chắn cũng là độc nhất vô nhị trong toàn bộ Tiên Giới.  

 

Mặc dù những Yêu Tôn kia đều chỉ là Yêu Tôn có tu vi bình thường, cao nhất cũng mới đến Yêu Tôn trung kỳ, nhưng đừng quên hắn chỉ là Tiên Đế trung kỳ, chiến tích như vậy chắc cũng được coi là chưa từng có người nào làm được?  

 

Bởi vậy có thể thấy bình Càn Khôn thật sự quá thần bí và đáng sợ!  

 

Không biết rốt cuộc lai lịch của bình Càn Khôn là gì mà có thể mang đến sức mạnh biến thái đến như vậy.  

 

…  

 

Lần này, Dương Bách Xuyên ổn định lại cảm xúc rồi hỏi: “Sư tỷ, bây giờ chúng ta đã ở Tiên Giới rồi chứ?”  

 

“Ừ, nhưng còn cách Tiên Vực Hỗn Loạn rất xa, tiểu tử đệ chỉ nhập định một lần mà đã qua ba mươi năm rồi, may mà đệ không sao. Đúng rồi, sư đệ, tỷ định quay về Cửu Trọng Thiên một chuyến, có thể sư nương Thiên Cơ sẽ suy diễn được một hai tin tức về sư phụ, hay là đệ đi cùng tỷ về Cửu Trọng Thiên đi?” Cơ Tử Hà nói.  

 

Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ lần điều tức này lại trôi qua tận ba mươi năm, đúng là trong tu luyện, thời gian chẳng đáng giá gì cả.  

eyJpdiI6Ik5jZ3loVmFkS2NRdU1lY25VTWFvMnc9PSIsInZhbHVlIjoiZm9WVVRCaXh4dEdNNXpLd2RUVW5HelRCRkhNc1c0NWZMYXhNY1NXRWR6NWVZSER6YlZIK2paclRtKzJzbTF2aSIsIm1hYyI6ImIxZjZlZDBiNWFjNjQyYTdmYzJkYTJiMmIwMGU1ODllMzIzNDRhZWVmZjYxYWU1ZjFlNmUwZDUyODE1NGQyMDgifQ==
eyJpdiI6IlhGR3N2WUtEU0x3d1FlZSsyTnkzK0E9PSIsInZhbHVlIjoiWVEyaXY5dUM5VnpURms0ZXA4aTR1dVZDbUFCam5RODcwUEtrVDNRQlN2ZW56S2VUXC90S0RXXC9xSjFjSVZRSzJNMXVKaVg1SWFkczBtOU51SlUyejVGUzRCMDNZaVZHOTlRWDZSR0pcL20xcVBvUUdhTFFybmowRmJiaU5jYTRaY0FVanBQT1VQTUhtdmg2VDlUbjZBY0w4ckRzbHZsbkxDM09cL0JaN2hDTkR1SE5oWW9BclNjaGNCS3EzcnhaR0NnSkhjR3FzVDBBSE1XaGsyOW1lWlM5VTlmUHd1MkFcL0xreXY4NnpoR1ZJa29ITzNHU2I1bnRYXC9WSUM0bFZIcDErODdINjdwbkd5T1FweEl4cTk5R2h3ZmViS3hTQnFEZWVWNURJNkNKTEtvN3BqNmFlRkt6d1VwakZwUTFScE1Ha0NmdWFzMmlxWktES0c1bDFwbUpMSkxqQ3A0dWFpOXo5Yk9WMHBMSEJVV0tPeEQ1RDZVekk2YTk2OE83djFMTVlGaVJncTBQWDhCWk1oNmk3aExQUWM2alBPM1gzSzlwUTN4ZmJqUUcrVEU2dVU3ZUNFRlV6RU1FeGNCWUJ4WFRWU0tnT2VWVGJjdTFCMGZUSDhUYUJONDlLXC9xXC9ZVG1Rdm1mODZKdm9YXC9TN2dIamJCbWU3SDU2MnZmUWh0akNZbDdBejdcL1wvOUh5VEdPVjdualhoaG1UbzRVNHBKbEFPM0pTUXNpWG1wNEtrYWRmOHZNTmkwMENVSHMzRGZiTnE5VklPeDhxa2RHQkhQRVNzOEpURnE5bzA5K2tadEFOUE9VQjVGd3ZmZHJNWFoyZnVSN1wvNVhlWkVJanpENCtyM2dOVXEyWHJiTXRoSlVzaTkxWDBvbWdGWDl5VmtpaTJQa28zaU01aXUzRVlzemYzVTM2V2t4U09YdGt2TUVhUVpzYktsWTI5MEUxcHNOOWtKbVFSVXlRM3lBZTJDSG02dzZKa3BmcDV3bDdwUXh0SEVcL0hMNTNGQU0zanV1VlBcL0lQMHRSc1cxaEk0c2liK2FOVEVlVVRWTXdBPT0iLCJtYWMiOiIzOGY3NTMzNmRmMzU3MjRhZTdiYzE1ZTY3NDQ5NTFmZTE0MjU1Mjg3ZTc0OWMzZDAxNjFjNTQ4M2RiMmM1MTA1In0=

Ads
';
Advertisement