Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Cả ba đã rơi xuống đất, nếu móng vuốt kia đập xuống, Dương Bách Xuyên nghĩ mình sẽ nát như tương.  

 

 

Đột nhiên, tiểu sư tỷ gầm lên một tiếng, quát lớn: “Thần Lôi Phá Thiên!”  

 

“Ầm ầm... Rắc...!”  

 

Dương Bách Xuyên nhìn qua, hắn thấy toàn thân sư tỷ phát ra một trụ sét đen phóng lên trời sao, xé toạc hư không, đánh thẳng vào móng vuốt Huyền Quy.  

 

“Gào...!”  

 

Tiếng rồng ngâm vang vọng khắp Dị Vực Giới.  

 

Đòn đánh này của Tiểu sư tỷ, lôi quang đen kịt chặn lấy móng vuốt khổng lồ, khiến nó không thể hạ xuống.  

 

Lúc này móng vuốt chỉ cách đỉnh đầu họ vài mét, nếu không có đòn đánh của sư tỷ, có lẽ tất cả bọn họ đã bị nghiền nát.  

 

Quan trọng là, Dương Bách Xuyên thấy rõ tiểu sư tỷ đang run rẩy, dường như nàng đang dùng bí pháp, chỉ có thể tạm thời chống đỡ.  

 

“Sư đệ... mau chạy đi... ta... không đỡ được lâu...”  

 

Tiếng hét của sư tỷ vang bên tai, thúc giục hắn chạy nhanh.  

 

Dương Bách Xuyên tỉnh táo lại, nghiến răng bay vút lên, tiếp xúc trực tiếp với móng vuốt Huyền Quy rồi hét lớn: “Sư tỷ, muốn chết thì cùng chết, đệ còn lâu mới chạy.”  

 

Nói xong, hắn giơ tay trái lên, kích hoạt bình Càn Khôn: “Cắn nuốt cho ta...”  

 

Hắn đang nghĩ, không biết có thể dùng bình Càn Khôn để cắn nuốt con Huyền Quy này không?  

 

Chỉ trong nháy mắt, bình Càn Khôn rung lên, phát ra lực hút.  

 

Dương Bách Xuyên mừng rỡ, quả nhiên có hiệu quả! Họ được cứu rồi...  

 

Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, hắn thấy những đường vân trên móng vuốt Huyền Quy sáng lên, lực cắn nuốt của bình Càn Khôn lập tức mất đi tác dụng.  

 

“Sao lại thế này!?” Dương Bách Xuyên khiếp sợ.  

 

Không ngờ những vân vàng trên người Huyền Quy lại có thể cắt đứt được lực cắn hút của bình Càn Khôn.  

 

Bây giờ, hắn đã thật sự sợ hãi, vốn tưởng sức mạnh hấp thụ của bình Càn Khôn là vô địch, nhưng xem ra không phải vậy, gặp phải hung thú hoang dã như Kim Giáp Huyền Quy, ngay cả bình Càn Khôn cũng có lúc bị vô hiệu hóa.  

 

Quả nhiên vạn vật trong thiên địa đều có sinh có khắc.  

 

Đương nhiên, chủ yếu là con Huyền Quy này quá mạnh, không phải là thứ mà sinh linh ở Tiên giới có thể đối kháng.  

 

Làm sao bây giờ?  

 

Sư tỷ không thể trụ được lâu...  

 

“Cắn nuốt nó cho lão tử...” Hắn gầm lên.  

 

  Nhưng vẫn không có phản ứng.  

 

“A... Mau... đi... ~”  

 

Tiếng rên rỉ của sư tỷ vang lên, nàng sắp kiệt sức.  

 

Làm sao... Phải làm sao bây giờ...  

 

Dương Bách Xuyên như kiến bò trên chảo nóng.  

 

“Ong ong...”  

 

Đúng lúc này, bình Càn Khôn trên cánh tay trái đột nhiên rung lên, ánh sáng tím vàng lấp lánh, trong đầu vang lên tiếng của Tuyết Hương: “Vân Tử, Côn Bằng sắp trào đời rồi, nhanh thả nó ra ngoài...”  

 

Dương Bách Xuyên tương thông với bình Càn Khôn, nghe Tuyết Hương nói, hắn lập tức nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy quả trứng Côn Bằng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vỏ trứng đã nứt, có dấu hiệu phá vỏ chui ra ngoài.  

 

Hơn nữa, hắn cảm nhận rõ một cỗ khí tức khiến tim đập mạnh đang lan tràn khắp không gian Càn Khôn. Cỗ khí tức này đậm chất cổ xưa, có lẽ còn kinh khủng hơn cả Kim Giáp Huyền Quy trước mặt.  

 

Hắn không chần chừ, lập tức triệu hồi trứng Côn Bằng ra ngoài.  

eyJpdiI6IlJybFwvb09Ya0ZvTHJHZmVrbktBbDhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJTT1ZsYk96MWZjaU1RbG5wczRYS0pGeVVyUGpYNEFRcnRSdEF0cHlINkkxbVkyY0lBZmNuVVwvNUpRVmdreVByIiwibWFjIjoiMzI0MzQyYTQyYTU5ZTNlNTQ5ZTFkZDI5YmQ3ZmFkZDA0YzIzMTc1MTI1YWFhNGFhZWE0YWU2OTYxODI1OWNiYyJ9
eyJpdiI6Ilcxd2tKS1lkSFFQbE9nd0YzZllUYVE9PSIsInZhbHVlIjoiMGRwMmo1NFFieXFUMXp3eU9pcWZUYlJBb3FlUTRRRVYwbzBWc0w4NWZkQm1oem1nZVhNNVJBNTdWVkRsREJTZVpzY1RFY2lvaVowZ1Q4MkpDdEs3VGZWMFVpcTB2RzZYVGFBVnNWeFZXYmJwTEZ4VGgrd3U3b0NMWStLeDJ6bWVoTWkzUitwcGZXWjIxQ2MxVmwwZFVvRVFFR3dmOGZqSEMxME1TUHJGcDhxTlVOM1ArdDhoeDM2U2EzQjM4c296Y3NTdHB0ZnN0SjlucmFtMGxiWEQ3eHgzM3lqNVhSR2I2OWx6Wm1BVzVhelwvSHF2R2NyZ0FnUTR5N0k4RzZHS1AxbDhtdkppRUxGNDA0amtVWWxkSUxBPT0iLCJtYWMiOiJkZWJjMTI0ZjM5OGIyNjA3NmVjYzIyMzc2MDM1M2MyM2FiNmM1ODg4Mjc3ODQwZDk5MDJjYzM5N2VmNzBkNWMyIn0=

Ads
';
Advertisement