Nhưng do hắn quá nóng vội nên đã tính sai, thậm chí có thể nói hoàn toàn ngược lại.
Tòa tháp không đổ sập như tưởng tượng, cũng không bị phản phệ, ngược lại sau khi hắn tung ra một chưởng thì một lực hấp dẫn lớn truyền đến.
Dương Bách Xuyên thấy không ổn, vội thu tay lại nhưng đúng lúc này khắc văn trên tháp lóe lên, pháp lực của hắn bị tòa tháp hấp thu vào.
Chính xác hơn toàn bộ trận pháp tế đàn đang hút lực lượng trong cơ thể hắn.
Dương Bách Xuyên vội vàng vận chuyển pháp lực để ngăn cản nhưng vô ích.
Pháp lực trong thân thể hắn nhanh chóng xói mòn.
Đây không phải đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là ngay cả thần hồn cùng tinh huyết của hắn cũng bắt đầu sục sôi, mọi lực lượng bắt đầu xói mòn, bị tòa tháp này hấp thu cắn nuốt.
Tại sao lại xuất hiện tình huống này?
Chỉ có thể nói hắn đã quá coi thường thủ đoạn của Bạch Giao Long Vương.
Mặc như chim Thần Ma nói Yêu tộc bày trận không bằng Nhân tộc, nhưng đừng quên Bạch Giao Long Vương không phải Yêu tộc bình thường.
Ông ta là một trong năm đầu sỏ của Dị Vực giới, cũng là Yêu Tôn đỉnh phong, đứng đầu Tiên giới. Trận pháp do một lão yêu quái sống vô số năm sao có thể là phàm vật?
Do hắn sốt ruột sơ ý, cũng bị câu nói Yêu tộc bày trận không bằng Nhân tộc làm cho sai lầm…
“A…”
Dương Bách Xuyên thật sự bị dọa sợ, lực lượng xói mòn khiến hắn cảm nhận được cái gì là sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt, hắn thấy hai tay bắt đầu khô quắt lại, đây là biêu hiện tinh huyết bắt đầu mất đi.
“Ầm!”
Đúng lúc này, Hồng Y đứng một bên thấy vậy quyết định ra tay cứu trợ, nhưng nàng ta lại bị lực lượng cường đại trên người hắn đánh bay ra ngoài.
Dương Bách Xuyên không ngờ lực lượng của tế đàn lại bá đạo ngang ngược như vậy, lúc cắn nuốt sức mạnh của hắn không cho bên ngoài nhúng tay vào, như thể có linh tính vậy.
“Này này này… Gà rù, ngươi sao vậy? Sao lại thành da bọc xương rồi?”
Chim Thần Ma cũng bắt đầu sốt ruột.
“CMN sao ta biết được? Nhanh nghĩ cách đi, nếu cứ như vậy thì lát nữa lão tử sẽ nghẻo mất.” Dương Bách Xuyên mắng to.
Hồng Y xông lên muốn tách Dương Bách Xuyên khỏi tháp, nhưng kết quả…
“Ầm đùng…”
Hồng Y lại bay ngược ra ngoài.
Dương Bách Xuyên thấy chiến giáp trên người Hồng Y bị đánh nứt vỡ.
Hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn không ngờ Hồng Y lại liều mạng vì mình như vậy.
Lần thứ ba, Hồng Y đứng dậy xông lên.
Dương Bách Xuyên vội hét lên: “Hồng Y, dừng lại. Vô ích thôi.”
Dương Bách Xuyên ra lệnh.
Nhưng Hồng Y không nghe, vẫn cố chấp xông lên.
“Ầm đùng…”
Nàng ta lại bay ngược ra ngoài, lần này mất một lúc lâu vẫn chưa đứng dậy được.
“Hồng Y.”
Hốc mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng.
Hắn cảm nhận được cơn choáng váng truyền đến, liếc nhìn bàn tay của mình, đã hoàn toàn biến thành móng gà, không có huyết khí.
“CMN chẳng nhẽ sắp chết?”
Dương Bách Xuyên nhìn chồng nhỏ trên tế đàn, lại nhìn Hồng Y nằm bò trên đất.
Dương Bách Xuyên cảm thấy không cam lòng.
“Không… Lão tử không cam tâm.”
“Bình Càn Khôn, vận chuyển cho ta…”
Dương Bách Xuyên đột nhiên nghĩ đến bình Càn Khôn, nếu nói lúc này có thứ gì có thể cứu mạng mình thì chỉ có bình Càn Khôn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất