Nhưng đây lại là kho báu của Bạch Giao Long Vương, hắn có dám lấy đi không?
Đây là một quyết định khó khăn.
Dưới góc nhìn của hắn, đối với một cường giả như Bạch Giao Long Vương, có khi Bạch Giao Long Vương cũng không bận tâm đến chuyện trước đó hắn và tiểu sư tỷ giết chết nhiều đại yêu như thế. Bởi vì dù sao đi nữa, Bạch Giao Long Vương cũng là tồn tại đỉnh cao của Tiên Giới, mấy tên Yêu Đế, Yêu Vương trong mắt ông ta có lẽ cũng chỉ là con kiến hôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nhưng nếu dọn sạch bảo khố của ông ta thì lại là chuyện khác. Rõ ràng, số tài vật này không biết đã được Bạch Giao Long Vương tích lũy bao nhiêu năm tháng, hơn nữa đều là những thứ Bạch Giao Long Vương yêu thích. Một khi bị lấy đi, đến lúc đó nếu ông ta truy cứu, Dương Bách Xuyên suy đoán có khi chỉ một chưởng của Bạch Giao Long Vương là có thế đánh chết hắn và cả một đám người như hắn.
Cho nên đây là một lựa chọn đầy khó khăn.
Nếu dọn sạch bảo khố này, hắn tin rằng chi phí để xây dựng Vân Môn chắc chắn sẽ không còn là vấn đề nữa.
Nhưng sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị Bạch Giao Long Vương truy sát sau này.
Không mang đi thì...
Trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng bức bối.
Ngay lúc hắn còn đang do dự, chim Thần Ma Điểu lên tiếng: “Ê ê ê... gà yếu, gà yếu, ngươi mau nhìn bên kia kìa, hình như là Chồn nhỏ của ngươi…”
Nghe thấy chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên chợt giật mình.
Đúng rồi, hắn đến đây là để tìm Chồn nhỏ, đối với hắn, cho dù có mười kho bảo tàng như thế này cũng không bằng một Chồn nhỏ!
Ngay khoảnh khắc đó, hắn cũng lập tức nghĩ thông suốt, người bắt Chồn nhỏ không ai khác chính là Bạch Giao Long Vương, nếu đã vậy thì còn chần chừ cái gì nữa?
Lão tử phải dọn sạch nơi này, không để lại dù chỉ một cọng lông cho Bạch Giao Long Vương, xem như trừng phạt vì ông ta đã bắt Chồn nhỏ!
Còn chuyện sau này Bạch Giao Long Vương có truy sát hay không thì để sau hẵng tính, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến chân núi ắt có đường!
Hai chữ - Dọn sạch!
Không dọn sạch thì có lỗi với Chồn nhỏ!
Trong đầu hắn lập tức đưa ra quyết định.
Cũng nhìn theo hướng chim Thần Ma nói...
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hai mắt Dương Bách Xuyên đột nhiên đỏ bừng, một lát sau, hắn gầm lên giận dữ: “Bạch Giao Long Vương, ta thề sẽ diệt tổ tông ngươi!”
Vù~
Thân hình Dương Bách Xuyên khẽ động, trong chớp mắt đã xuất hiện ở góc phòng.
Hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là Chồn nhỏ của mình.
Chỉ là, lúc này toàn thân Chồn nhỏ bị năm sợi xích vàng khóa chặt, mỗi tứ chi đều có một sợi.
Điều đáng sợ nhất là những sợi xích này xuyên thấu qua thân thể Chồn nhỏ, trên cổ nó còn có một chiếc vòng cổ màu trắng, sợi xích thứ năm chính là móc vào vòng cổ đó.
Lúc này, Chồn nhỏ bị nhốt trên một tế đàn đầy phù văn, xung quanh tế đàn là năm tòa tháp nhỏ cao chín mét, sắp xếp theo bố cục ngũ hành, năm sợi xích kia xuất phát từ năm tòa tháp này, còn Chồn nhỏ thì gục đầu xuống, không rõ sống chết.
“Chồn nhỏ!”
Dương Bách Xuyên run rẩy kêu lên.
Trái tim hắn như đang rỉ máu, Chồn nhỏ là linh thú đầu tiên bên cạnh hắn, cũng là con vật mà hắn thương yêu nhất, từ khi còn trên Địa Cầu, hắn đã cưng chiều Chồn nhỏ như một đứa trẻ, thậm chí còn hơn cả con ruột của mình.
Hắn chưa bao giờ nỡ nặng lời với Chồn nhỏ...
Hồi nhỏ, mỗi lần Chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu gây họa, dù biết rõ là lỗi của Chồn nhỏ, nhưng hắn vẫn luôn phạt Hầu Đậu Đậu thay vì nó, từ khi đến Sơn Hải Giới, rồi vào Tu Chân Giới, hắn vẫn luôn nuông chiều nó.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Chồn nhỏ lại bị người khác hành hạ đến mức này.
Dương Bách Xuyên hét lên, hai mắt đỏ như máu.
Nhưng hắn vừa gọi một tiếng, Chồn nhỏ không hề có phản ứng.
Trên tế đàn rộng ba mét, cao một mét, Chồn nhỏ giống như một phạm nhân bị tra tấn đến ngất đi, hoàn toàn không có phản ứng.
Dương Bách Xuyên nghiến răng, bước lên tế đàn.
“Ầm~”
Nhưng hắn không ngờ rằng ngay khi chân hắn vừa chạm vào rìa tế đàn, cả tế đàn đột nhiên bùng lên phù văn sáng chói, một luồng yêu lực khổng lồ bùng phát, đánh thẳng vào người hắn, hắn không kịp đề phòng nên bị đánh bay ra ngoài.
“Phụt~”
Ngay lập tức, hắn phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như bị sấm sét oanh kích, kinh mạch quay cuồng, cả người tê liệt, một lúc lâu vẫn chưa bò dậy nổi.
“Grào... grào grào…”
Ngay lúc đó, một tiếng rống thảm thiết vang lên.
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cơ thể nhỏ bé của Chồn nhỏ trên tế đàn đột nhiên lớn hơn một vòng, từ cỡ một con mèo con biến thành cỡ một con chó lớn trưởng thành, lông trên toàn thân dựng đứng.
Chỉ thấy năm sợi xích trên người Chồn nhỏ phát ra tia chớp, phù văn lóe sáng, truyền trực tiếp vào cơ thể nó.
“Chồn nhỏ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất