Cơ Tử Hà hiểu rõ về chuyện của sư phụ hơn tiểu sư tỷ, nàng hít sâu rồi nói: “Sư đệ, đệ còn nhớ lần trước nhị sư huynh có nói sư phụ đi đến nơi che giấu thiên cơ không?”
Dương Bách Xuyên ngơ ngác gật đầu: “Nhị sư huynh từng nói qua.”
“Thật ra nơi che giấu thiên cơ là con đường lên trời của Tiên giới, tương truyền Thiên giới trong truyền thuyết cho sinh linh Thần giới canh gác, phong bế không cho sinh linh Tiên giới có cơ hội đột phá đỉnh cao hơn…
Cho nên sư phụ đi đánh vỡ phong bế, tìm kiếm một con đường tu luyện cho các sinh linh dưới Thiên giới. Lần sống trước sư phụ bị ba Thiên Tôn đánh lén một lần ở nơi che giấu thiên cơ, nên mới có cơ duyên trùng tu với đệ.
Mấy ngàn năm trước sư phụ trở về Tiên giới, tu vi thực lực càng cao hơn nên đi tìm ba Thiên Tôn để báo thù. Vốn dĩ với thủ đoạn của sư phụ thì ông ấy có thể giết được ba Thiên Tôn, nhưng cuối cùng sư phụ đã giữ lại tính mạng của bọn họ, điều kiện là ba Thiên Tôn đi theo sư phụ đi lên thanh trời, phá vỡ phong bế Thiên giới.
Sau khi đạt đến đỉnh của Tiên Tôn, thành công thì có thể vấn đỉnh Thiên giới Thần đạo, bại thì ngã xuống… Đây là những gì mà sư phụ từng nói trước khi đi, bây giờ dị tượng thiên địa xuất hiện, chứng tỏ đám sư phụ đã thành công.
Nếu không đệ, ta và cả những yêu tu đó không có khả năng đột phá bình cảnh, đạt được cảnh giới hiện giờ ngay được. Nhưng vừa rồi ta lại cảm nhận được sự khổ sở thoáng qua, chắc hẳn đệ cũng có cảm nhận giống ta đúng không?”
Dương Bách Xuyên gật đầu.
Cơ Tử Hà nói tiếp: “Tuy chúng ta đều cảm nhận được khổ sở, loại cảm giác này như là sư phụ đã ngã xuống, nhưng bây giờ nghĩ lại thì có lẽ sư phụ không có việc gì… Bởi vì dị tượng thiên địa xuất hiện, chúng ta cũng đều đột phá tu vi, chứng tỏ đám sư phụ thành công, mà thành công thì sư phụ sẽ không ngã xuống.
Hơn nữa ta tin tưởng sư phụ thối sẽ không dễ dàng chết, ông ấy rất mạnh… Sư đệ, chúng ta cũng đừng đau lòng. Về chuyện của sư phụ, chờ trở về chúng ta có thể đi hỏi cây liễu già. Cây liễu già là sinh linh Thần Đạo, hiểu biết nhiều về Thần Đạo, có lẽ cây liễu già có thể biết được sư phụ có chuyện gì hay không. Hoặc chúng ta có thể hỏi Thiên Cơ sư nương vì sư nương tu luyện Thiên Cơ đại đạo, bà ấy có thể suy đoán được sự may rủi của sư phụ.”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Được, chờ cứu chồn nhỏ xong chúng ta sẽ trở về tìm cây liễu già và Thiên Cơ sư nương để hỏi tình hình của sư phụ, đệ cũng tin tưởng sư phụ sẽ không sao.”
Hai người phân tích một hồi, hay nói đúng hơn là an ủi lẫn nhau, trong lòng mới dễ chịu chút.
Lần này có thể xử lý được Đại Yêu, tất cả đều nhờ công lao của dị tượng thiên địa.
Huyễn Yêu chết, kết giới biến mất, sương mù tan đi, ba gốc cổ thụ lại xuất hiện trước mặt hai người.
“Đi!”
Cơ Tử Hà đi trước.
Ba người đi vào trung tâm của ba gốc cổ thụ, vẫy tay đánh ra trăm đạo pháp quyết.
Phù văn xuất hiện, là phù văn của trận pháp truyền tống, vầng sáng lóe lên, Dương Bách Xuyên vô thức nhắm mắt lại.
Vài giây sau, hắn cảm nhận được vầng sáng chói mắt tan đi thì mở mắt ra, phát hiện ba người bọn họ đang ở sâu trong thế giới biển mây.
Một thế giới mây mù màu trắng.
“Sư đệ, nhìn bên kia.”
Cơ Tử Hà lên tiếng.
Dương Bách Xuyên nhìn theo, đập vào mắt là biển mây vô tận, không thấy gì cả. Sau khi vận chuyển Càn Khôn Nhãn thì hắn nhìn thấy một hòn đảo nhỏ sáng lấp lánh trong biển mây.
“Nơi này chính là không gian hoa viên phủ thành chủ đúng không?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Trong trí nhớ của Hắc Báo thì chính là nơi này, nhưng Hắc Báo chưa từng bước lên hòn đảo kia. Có lẽ chồn nhỏ mà đệ muốn tìm đang ở trên đó, chúng ta đi thôi.” Cơ Tử Hà nói.
“Được.” Dương Bách Xuyên kích động, sắp tìm được chồn nhỏ rồi.
Không gian này toàn là mây, ngay cả nơi mà bọn họ đang đứng cũng là mây, xung quanh không có sự vật nào khác cả ngoài hòn đảo lơ lửng kia.
Chẳng mấy chốc ba người đã bước lên hòn đảo.
Vừa đi vào thì phát hiện trên hòn đảo không lớn này hoàn toàn là một biển hoa, không mờ ảo bị vây trong mây.
Hơn nữa lực tiên nguyên vô cùng dày, một thế giới rực rỡ.
Liếc mắt nhìn qua, hòn đảo này không quá lớn, đường kính khoảng 3000 mét.
Hoa cỏ cây cối tràn ngập sức sống, phía xa là ngọn núi tỏa ra ngũ quang thập sắc, năng lượng dao động cực mạnh.
Dương Bách Xuyên hít một hơi sâu: “Sư tỷ… Nơi này đúng là một bảo khố lơ lửng mà, hoa cỏ cây cối đều là tiên dược tiên thụ, có vẻ ngọn núi phía xa cũng là bảo vật gì đó.”
Cơ Tử Hà gật đầu: “Trong trí nhớ của Hắc Bảo, hòn đảo này là nơi cất chứa bảo vật quý hiếm của Bạch Giao Long Vương.”
“Tiên dược với niên đại vạn năm dễ dàng tìm thấy ở đây, rốt cuộc Bạch Giao Long Vương này tích lũy bao nhiêu năm tháng mới được một hòn đảo bảo vật này vậy…” Dương Bách Xuyên hưng phấn nói.
Lần này hắn chắc chắn không thể buông tha hòn đảo này.
Đột nhiên sư tỷ nói: “Sư đệ, đừng vui quá sớm muốn có được bảo vật thì phải giải quyết rắc rối trước, chúng ta gặp phiền phức rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất