Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 Theo phản xạ, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.  

 

 

Hắn phát hiện mây gió ở phía chân trời đã đổi màu…  

 

Giống như ở tận cùng chín tầng mây xuất hiện một vầng mặt trời chói lọi.  

 

Đúng vậy, trong mắt Dương Bách Xuyên, đó là một mặt trời khổng lồ chói lọi xuất hiện ở chín tầng mây, tiếng nổ vẫn còn tiếp tục vang lên.  

 

Âm thanh này nghe như một loại chú ngữ kỳ lạ, khiến Dương Bách Xuyên sinh ra một loại ảo giác vạn vật đã sống dậy, giống như một người đang đọc loại ngôn ngữ nào đó mà không ai hiểu được.  

 

Tiếng nổ này từ sâu thẳm trong vũ trụ, không chỉ vang lên trên đỉnh đầu Dương Bách Xuyên.  

 

Lúc này, toàn bộ sinh linh trong Dị Vực giới cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tất cả đều phát hiện ra mặt trời chói lọi màu vàng kim kia, cũng nghe thấy một loại âm thanh xuyên thấu vào tận tâm hồn, nhưng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra…  

 

Thậm chí là toàn bộ Tiên giới, Tu Chân Giới và vô số tiểu thế giới, vạn vật sinh linh đều nhìn thấy và nghe thấy dị tượng này...  

 

Toàn bộ thế giới đều thay đổi!  

 

...  

 

Lúc này ở bên trong huyễn trận, ba đại yêu đế cũng bị tiếng nổ trên bầu trời và cảnh tượng kia làm cho kinh hãi, tất cả bọn họ dừng lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên, đây là dị tượng, mỗi sinh linh đều sẽ nhận được thông điệp ~  

 

Đám mây do Cơ Tử Hà hóa thành lại cuộn lên, từ từ thu lại rồi tản đi, thân ảnh của nàng cũng lộ ra, lúc này đôi mắt Cơ Tử Hà đỏ ngầu, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự minh mẫn.  

 

Cơ Tử Hà liếc ba yêu đế, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy cảnh tượng mặt trời chói lọi ở chín tầng mây, không hiểu sao nàng lại rơi hai hàng nước mắt...  

 

Dương Bách Xuyên cũng nhìn lên bầu trời, nhưng khi cảnh tượng mặt trời chói lọi xuất hiện, tiếng nổ vang lên, tâm trạng bồn chồn của hắn lại dần dần lắng xuống, thay vào đó là sự đau khổ, nước mắt chảy dài trên gương mặt.  

 

“Ầm...”  

 

Tiếng nổ thứ hai lại vang lên.  

 

“Ầm ~”  

 

“Ầm ~”  

 

“Ầm ~”  

 

Liên tiếp bốn tiếng nổ từ sâu thẳm vũ trụ, cộng với tiếng nổ đầu tiên, vừa đúng năm tiếng nổ, cảnh tượng năm mặt trời vàng rực rỡ cũng xuất hiện.  

 

Dương Bách Xuyên phát hiện, trong lòng hắn càng ngày càng khổ sở, nước mắt không ngừng lăn dài.  

 

  “Đây là... là thiên địa dị tượng của Ngũ Hành Đạo Nguyên, cuối cũng đã có người phá vỡ phong ấn của Tiên giới, quy tắc đại đạo đã hoàn thiện ~”  

 

Lời nói đầy khiếp sợ của chim Thần Ma truyền vào tai Dương Bách Xuyên.  

 

Ngay lúc này, trong cơ thể Dương Bách Xuyên rung lên, tiếng vỡ vụn trong đầu giống như kính nát.  

 

Trên người hắn, một cỗ khí tức cường đại bộc phát, năng lượng của đất trời từ bốn phương tám hướng tụ lại...  

 

Hắn đột phá rồi.  

 

Tại khoảnh khắc này, tu vi của hắn đã đạt đến Tiên Đế sơ kỳ.  

 

Năng lượng từ khắp nơi truyền vào trong cơ thể, Càn Khôn Nội Ngoại Quyết đến cực hạn, tu vi của Dương Bách Xuyên nhanh chóng ổn định ở cảnh giới Tiên Đế sơ kỳ.  

 

Dương Bách Xuyên nghe thấy lời của Chim Thần Ma, toàn thân hắn run rẩy.  

 

Nhị sư huynh từng nói, hình như lão đầu dẫn theo một đám cường giả Tiên giới đi đến nơi nào đó bị thiên cơ che đậy, ông ấy đi làm cái gì đó để tranh thủ phúc lợi cho vạn vật sinh linh.  

 

Đợi khi sư phụ hoàn thành, Tiên giới sẽ bước vào một thời đại hỗn loạn nhưng cũng là khởi đầu của thịnh thế, có lẽ sau này sinh linh Tiên giới sẽ chạm được đến Thần đạo, thấy được Thiên giới...  

 

Dị tượng hiện lúc này cộng thêm cảm giác mơ hồ khiến Dương Bách Xuyên nhớ đến sư phụ Vân Thiên Tà.  

 

Lúc này, hắn có một loại cảm giác rất rõ ràng về thiên địa và nơi tối tăm trong đại đạo, đây là cảm giác mà trước nay chưa từng có. Giống như bấy lâu nay bầu trời vẫn luôn bị mây mù che phủ, vĩnh viễn không thể nhìn thấy trời quang.  

 

Nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được, bầu trời Tiên giới đã bị phá ra một lỗ lớn, có ánh mặt trời chiếu rọi, trở nên sáng rực…  

 

Dương Bách Xuyên nhìn lên dị tượng trên bầu trời, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt, trong lòng vô cùng đau khổ.  

 

Cũng trong khoảnh khắc này, hắn nghĩ đến sư phụ Vân Thiên Tà.  

 

Nhìn dị tượng, Dương Bách Xuyên đưa tay lau nước mắt, lẩm bẩm: “Lão đầu chết tiệt, con rất nhớ người, người đã làm gì? Tại sao con lại cảm thấy đau khổ như thế này...  

 

A... sư phụ, con nhớ người, người quay về đi... đồ nhi còn rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với người, đồ lão già không chịu trách nhiệm này, người quay về cho con...A... quay về... con không muốn mất người...”  

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên với mái tóc bạc trắng đã trở thành Tiên Đế tôn quý, hắn nhìn lên bầu trời ngửa mặt hét lớn, nước mắt tuôn rơi...  

 

Tu vi của hắn không ngừng tăng lên, từ Tiên Đế sơ kỳ đạt đến trung kỳ...  

 

Nhưng Dương Bách Xuyên không có chút vui mừng nào vì đột phá tu vi, chỉ nhìn lên bầu trời khóc lớn.  

 

Bởi vì trong lòng hắn mơ hồ biết được, hoặc nói đúng hơn là cảm nhận được, lão đầu đã ngã xuống, nỗi đau của hắn đến từ đây!  

eyJpdiI6ImkzXC9cL0lcLzMwSTFMTG5CXC9jVUdVbGNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRacmlOcmpqN1JkXC9PTnNxS25zeEZ3ZWpNM3F3eStFenZ2OTFzS1pcL21lcFR4cHFxbnJBZmp0TlFJenA4ZDZBUyIsIm1hYyI6IjA2NTZjYjc5NTZmOGE2MmIyMTlmM2I1NmM4ZGQ2MmI0YjllYWUzM2ViOTkyZWM5Y2ViYzA0ZmFhMDRjOGRhODEifQ==
eyJpdiI6IlEwb1FZWUdKUXRUaGFoZUxLeFlCeVE9PSIsInZhbHVlIjoibUwxYk5iVkFKQXkzYUUrVExjSmtGVURZbFgwaEczbnVxMFJSdUI4MEpvSldWUjZpdmtxNTFXc1RQdVpZUVdEdnEwNllHK2FKTDh5cThZa3Z0VDhidGgySmlWa1k3N1lUV0VzS1VxcGdMRmFiY2c0OERtSE9LaHFqOWdLTjM2N1ZCUGg0VGRGMUk4NWFlQ2J6MzhPbFNybkk0V0k3XC9tXC9WMWNSaHpFenRlSTVuMEtHeHhwS081QTVxaER0Sm1IWHBmZ1MyNUc4OStsVFdzclwvOGEwdmZuT3d5K3gyXC9nWFl2MkcwMEkwWmxcL01SNytSeVpBVDMwUURNaVBWRE9yZTljIiwibWFjIjoiMzcxY2IzMzY3NDNjZjVkZDdhNjYwM2ExODlmMTE5NTAzMjVjODIzNGJkNTI2MDkwNDFlZGU2NmM2NWU5ZjNjZCJ9

Ads
';
Advertisement