Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 “Loại sinh vật này có tuổi thọ vô tận, nếu nó không tự tìm đường chết hoặc bị thiên đạo diệt trừ thì sẽ sống mãi mãi không chết được, có lẽ nó đã ngủ say ở đây hơn mười vạn năm, thân thể bị tháng năm phủ kín, hóa thành ngọn núi, bình thường ngủ một giấc là đã mấy vạn hay mấy chục vạn năm, trở mình có thể rung chuyển trời đất rồi…”  

 

“Chắc là trận chiến trước đó đã đánh thức nó, bây giờ e là chúng ta gặp rắc rối lớn rồi, nếu không giết nó ngay, nó sẽ bám theo chúng ta không tha, nhất quyết nuốt sạch mới thôi, đây chính là một trong những mối nguy lớn của dãy núi Tịch Diệt.”  

 

Đại Nha Bạch vừa nói xong, con mãng xà lại gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.  

 

“Gào gào—”  

 

Ngay sau đó, vách núi hoàn toàn sụp đổ, con mãng xà lộ ra toàn bộ thân thể.  

 

Quả nhiên, thân thể nó dài hơn ngàn mét, phần bụng mọc ra bốn chân, chẳng trách Đại Nha Bạch lại gọi nó là “Tứ Trảo Ô Độc Mãng”.  

 

Toàn thân đen bóng lấp lánh, bốn chân dưới phần bụng thô to nhưng lại ngắn, chỉ dài khoảng ba mét, chỉ to ngang đùi người trưởng thành.  

 

Tất nhiên, nói bốn chân của nó ngắn là so với toàn bộ thân thể của nó mà thôi, chứ chân dài ba mét trong mắt Dương Bách Xuyên cũng không hề ngắn, nhìn qua thì đầy vảy giáp rất sắc bén, dường như chỉ cần một cú quất xuống cũng có thể khai sơn đoạn giang.  

 

Dù sao thì đây cũng là một con quái vật khổng lồ, mà cũng là một phiền phức lớn.  

 

Trong tiếng gầm giận dữ, đôi mắt to như cối xay đỏ rực phát sáng, chiếu rọi phạm vi mấy chục mét, thực sự không phải yêu tu, nhưng còn hơn cả yêu tu.  

 

Đây chính là một con hung thú hoang dã thực thụ.  

 

Trong chớp mắt, con mãng xà gầm lên, há miệng phun ra một luồng khói đen kịt cuồn cuộn về phía bọn họ, chỉ trong nháy mắt, phạm vi hàng vạn mét bị bóng tối bao trùm, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, tựa như màn đêm buông xuống.  

 

Nhưng đối với đám người Dương Bách Xuyên, chuyện này không ảnh hưởng gì, ai nấy đều có tu vi, chuyện không nhìn thấy là không tồn tại.  

 

Điều quan trọng là luồng khí độc mà con mãng xà phun ra rõ ràng không đơn giản, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng độc khí này có tính ăn mòn, dù có pháp lực phòng ngự thì vẫn có thể ứng phó, nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã nhận ra toàn bộ thảo mộc xung quanh, hoặc có thể nói cả thung lũng bên dưới đều đã héo úa.  

 

Trong phạm vi vạn mét xung quanh bị bao phủ bởi độc khí, cỏ cây không còn sinh trưởng nổi, hơn nữa độc khí vẫn tiếp tục lan rộng nhanh chóng...  

 

Ngay cả bầu trời cũng bị ảnh hưởng, khí đen bốc lên cao tận mây xanh, cứ đà này thì chẳng bao lâu nữa, phạm vi hàng trăm dặm sẽ bị ô nhiễm.  

 

Độc khí mà con mãng xà phun ra không ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhưng trông có vẻ giống như nó đang đánh dấu lãnh thổ vậy.  

 

“Không ổn! Con súc sinh này đang bố trí lĩnh vực khí độc, chúng ta phải nhanh chóng giết chết nó, nếu để cho khí độc của nó kết hợp với địa chướng của dãy núi Tịch Diệt, đến lúc đó sẽ tạo ra thứ độc gì thì khó mà nói được, chúng ta chưa chắc có thể ứng phó nổi!” Lúc này, Xuyên Sơn Hiếu lên tiếng.  

 

Lúc này, chỉ nghe tiểu sư tỷ hừ lạnh rồi nói: “Tiểu sư đệ, đừng hoảng! Lần trước sư tỷ ra ngoài vội vã nên chưa kịp tặng đệ quà gặp mặt. Con mãng xà này cũng không tệ, đợi sư tỷ giết nó rồi tặng cho đệ làm quà gặp mặt nhé, hì hì...”  

 

Dương Bách Xuyên nghe thấy tiểu sư tỷ Cơ Tử Hà nói vậy thì sửng sốt một trận, không biết vị sư tỷ này có phải là đang hưng phấn quá mức không!  

 

Con mãng xà này khiến hắn có cảm giác còn khó đối phó hơn cả khi đối mặt với Đoàn Can Thiên Thành có tu vi Tiên Tôn lần trước, vậy mà tiểu sư tỷ lại nói sẽ giết nó rồi tặng cho hắn làm quà gặp mặt?  

 

Đây là một con mãng xà hoang dã đó! Dễ giết vậy sao?  

 

Hơn nữa, hắn cũng không có hứng thú nhận một con mãng xà độc làm quà, trông đã thấy ghê người rồi, quà cáp gì chứ? Thôi miễn đi, cũng chẳng thấy có điểm đặc biệt gì cả.  

 

Nhưng lúc này, tiểu sư tỷ đã ra tay rồi.  

 

“Rắc!”  

 

Sấm sét màu tím bao quanh người Cơ Tử Hà, nàng ấy chợt vung tay lên, một tia chớp tím giáng thẳng xuống con mãng xà.  

 

Theo Dương Bách Xuyên thấy, nếu tiểu sư tỷ đã ra tay, tức là nàng ấy có tự tin sẽ thắng.  

eyJpdiI6Imx0d0h0QTFkSHJDUkpWdmFxamxnclE9PSIsInZhbHVlIjoiNWJWTlhSN0gxbkExaTU0TklBa0tFN1wveVlWMFpCR2diOG84bzdFdVZrWVJHTWVlMk9RYnFhdTNGU1paMTQxUkciLCJtYWMiOiI5MzY0NmUzZTdjYzc4MjM0OWUzMDFjZGFlMTEyM2Q1ZjkxM2ZmMjRkN2MwODI3NWUwNGZmYzIwMDYyMTk4ZTBhIn0=
eyJpdiI6IitLejNmcUp6YXNSMlBQNGRHZE1vMUE9PSIsInZhbHVlIjoiM29UK3J2bmxuZUVGSUVBTkZvXC8wTWxBNkVUYkRmazkrMlh2SkU5ZW01WGkza0RNenBlTFZFZGNWRmx3Y0xEMDBkeGV4ODUwdEpmSVwvSzhWdldoVVwvU3RQY1ZMOUJnb3ZOWnNsTkxGM1NLdXVaOXI3TUp1WUV3R3BadFhYc3pkMU5tSFcxRFE3SVliUHl2UkFlb1NcL0xoNEpBWWFrMFhPenp5VDhVVU1SbGwrRE5MSG5jUGxrR2NLV2dQNjJCYUxyV2VySlJQUyt5c1h2dk5lbkFicGVJb3ZaV1FhS1JkbmdHcDRmb3ZUV0J3Z3VoeHNQcVNVZXBqeW44dzB6RnBZT1BZckVlYzhrM0lpQ1FBVStBOG91MDBtMkF3cGk0ZjNlVm5OXC9mVUF4QXJuekplT0JcLytOTkNxd3NoRG9jellkdHp4UmQ4MUdFaHR0VVJRdVRBQXIwREtPK1R5WlBQc25jMjFCQzF2OVRqU2R6dEhSWlk2R1pxM0pFQytMUXRva1pFbXRVaFJ2THRaV0MySHk1enhZT2JGZEphNFczTk0wVVFTZ2FNd3lRRXg5Q1ZnOUp1eUwxVHNIdENQd2QyVHhyTDZ2K0xHeHQ2b0dOcXV1QnI1RVR2WW9wbDJ0QU12bjBjMWU1SnhYUDcxXC8wRnVyd1FHYkNBN2FHTWhsWjZSZXV5ZGVCbkRaelN6c2labzJ2c1g4NjlzNFJMWlo5RG9YR2xIRkIwZDNKcHBqNjU0NVMxdWhENDJGandvXC9Ja05yNWxNbmQ3bWx3dWY4bnU3VE1peFphQ3pjQnE2XC9USTQyNWh5aEZwSVVpOE1CRkVEZXRkdHdNT2lOSmg5S0JuczRMaiIsIm1hYyI6ImJhNWZlNjUwNmVlMjJjYTM1MWU3NTY2ZDk5OWU5ZTllNmEyMGFkZTE1MDNhYzMxMjhlYTExMDI5MjQ3YmQ3MTMifQ==

Lúc này, tia chớp của tiểu sư tỷ đánh trúng đầu con mãng xà, khiến mãng xà rụt cổ lại và gầm lên một tiếng đau đớn. 

Ads
';
Advertisement