“Đó là?” Vẻ mặt Đại Nha Bạch khẽ thay đổi, hắn hơi căng thẳng.
Cơ Tử Hà lại cười thản nhiên nói: “Đừng vội, đó là một con rối cường đại của tiểu sư đệ ~”
Đại Nha Bạch lo lắng cho Dương Bách Xuyên, còn tưởng là có kẻ địch xuất hiện, nghe Cơ Tử Hà nói vậy, hắn cũng thở thào nhẹ nhõm: “Hóa ra là con khối của sư đệ, con rối kia cường đại tới cỡ nào?”
Hắn nghe Cơ Tử Hà nói mạnh khiến hắn cũng hơi tò mò, hắn biết Cơ Tử Hà là người như thế nào, tính tình nàng kiêu ngạo, ít khi nghe được nàng nói cái gì đó cường đại nên hắn thuận miệng hỏi một câu.
Kết quả, câu trả lời của Cơ Tử Hà khiến Đại Nha Bạch trợn tròn mắt.
“Luyện thể Á Thánh thượng cổ, ngươi nói xem mạnh tới đâu?” Cơ Tử Hà cười đáp.
Mặc dù Đại Nha Bạch là yêu tộc nhưng hắn cũng là Yêu đế, biết được một vài sự tích về Nhân tộc, sau khi nghe Cơ Tử Hà nói, hắn trợn mắt, há to miệng, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Luyện thể Á Thánh thượng cổ có ý nghĩa gì, hắn đã nghe rất nhiều truyền thuyết về nó!
Lúc sau, hắn mới thốt lên được: “Tiểu...tiểu sư đệ thật trâu bò ~”
“Chả thế thì sao, ai bảo hắn là sư đệ của ta chứ ~” Cơ Tử Hà lập tức đắc ý.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, trong bụi đất truyền đến tiếng nổ và tiếng kêu gào thảm thiết, rõ ràng Hồng Y và Xuyên Sơn Giáp đang đánh nhau.
Cơ Tử Hà nhìn Đại Nha Bạch, quả nhiên Xuyên Sơn Giáp vẫn chưa bị nổ chết.
Bây giờ đang đối đầu với khôi lỗi của Dương Bách Xuyên, nghe như Xuyên Sơn Giáp đang hét thảm, điều này chứng minh Xuyên Sơn Giáp chưa bị nổ chết nhưng trọng thương.
“A ~”
“Ầm ~”
Ngay sau đó, Xuyên Sơn Giáp kêu thảm rồi bay ngược ra từ trong đám bụi.
Bản thể khổng lồ to như núi nện trên mặt đất phát ra tiếng nổ vang.
Đại Nha Bạch nuốt nước bọt nói: “Quả nhiên, không hổ là khôi lỗi Á Thánh, cơ thể khổng lồ của Xuyên Sơn Giáp ở trong tay nàng lại chẳng khác nào như ném một bao cát.”
Khoảnh khắc Xuyên Sơn Giáp bay ra, bóng dáng Hồng Y cũng vọt theo.
Lúc này, kiếm khí từ trên trời bay xuống, nhanh chóng đâm xuống người Xuyên Sơn Giáp.
“Grào...”
Đại Nha Bạch nhìn thấy rõ, có hai thanh kiếm cổ khổng lồ dài một trăm mét, một thanh đâm vào ngực, thanh kia đâm vào đuôi Xuyên Sơn Giáp khiến đôi phương kêu la thảm thiết.
Dương Bách Xuyên từ trên trời giáng xuống, vọt về phía Xuyên Sơn Giáp. Có vẻ như Dương Bách Xuyên đang muốn một kích lấy mạng.
Dương Bách Xuyên đang lao tới cũng nghĩ như vậy, hắn biết dù sao Xuyên Sơn Giáp cũng là Yêu đế đỉnh phong, hơn nữa thân xác yêu tộc cường hãn, ba quả sấm còn không giết được đối phương, hắn dùng Càn Khôn Nhãn quan sát, quả nhiên thấy Xuyên Sơn Giáp vẫn còn sống, chỉ là toàn thân bị nổ tới máu thịt lẫn lộn, vảy rơi đầy đất, hắn để Hồng Y ra tay, trực tiếp dùng sực mạnh đấu với ông ta, đánh Xuyên Sơn Giáp văng ra khỏi đám bụi dày đặc, Dương Bách Xuyên ngự kiếm, kiếm Đồ Long và Bàn Long đâm thẳng lên người Xuyên Sơn Giáp giống như đóng đinh trên mặt đất. Hắn đột nhiên bay xuống, mục tiêu chính là đầu của Xuyên Sơn Giáp, Dương Bách Xuyên biết con hàng này đã bị tàn phế nửa người, một chưởng này của hắn sẽ hoàn toàn lấy được mạng của ông ta.
Nhưng ngay lúc sắp thành công, hắn lại nghe thấy giọng nói của sưtỷ: “Sư đệ, đợi đã ~”
Nếu người khác muốn ngăn cản, hắn cũng sẽ không để ý. Nhưng sư tỷ thì khác, nàng sẽ không hại hắn, hắn biết sư tỷ lên tiếng chắc chắn là có lý do riêng.
Dương Bách Xuyên dừng cách Xuyên Sơn Giáp ba mét, hơn nữa lúc này đối phương cũng yếu ớt cầu xin: “Tha...tha mạng...cha của ta là...Phụt...”
Chưa nói hết lời, Xuyên Sơn Giáp đã phun ra ngụm máu đen, mùi tanh hôi bốc lên, Dương Bách Xuyên nhíu mày né tránh khiến máu phun trên mặt đất.
Hắn thấy tiểu sư tỷ và Đại Nha Bạch đang đi tới đây.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất