“Ầm.”
Tiếng nổ nhức óc vang lên.
“A!”
Một tiếng hét thảm vang lên từ dưới lòng đất.
“Ầm đùng!”
Xuyên Sơn Giáp tức giận gào thét chui lên từ dưới bùn đất, trong mớ bụi đất dày đặc, Xuyên Sơn Giáp mang theo một lỗ thủng to bằng nắm tay xuất hiện trên mặt đất.
“Tiểu sư đệ thật lợi hại, lân giáp của Xuyên Sơn Giáp có thể sánh ngang với Tiên Khí phòng ngự thượng phẩm, mà giờ lại bị hắn đánh ra một lỗ thủng, hì hì hì, quá thú vị…” Cơ Tử Hà vui vẻ nói.
“Gào ~”
Tiếng rống giận dữ vang lên, Xuyên Sơn Giáp hóa thành bản thể, ngẩng cổ gầm về phía Dương Bách Xuyên.
Trên lưng là một lỗ máu, lần này đủ để khiến ông ta đau đớn.
Vốn muốn ẩn nấp sâu dưới lòng đất, chờ thời cơ hành động, nhưng không ngờ ông ta lại bị một cỗ sức mạnh cường đại đánh úp sau lưng, Xuyên Sơn Giáp biết mình đã xem thường Nhân tộc tóc trắng này.
Hiện tại còn một Nhân tộc và một Yêu tộc vẫn chưa ra tay, chỉ đứng một bên quan sát, xem ra ba người họ cùng một nhóm.
Hai người kia đều có cấp bậc Yêu đế đỉnh phong giống ông ta, Xuyên Sơn Giáp biết bây giờ mình đang ở thế yếu, hơn nữa thực lực của Tiên Vương trước mặt đủ để khiến ông ta bị thương, tình huống này quả thật khó mà tiếp tục chiến đấu, bỏ chạy là con đường duy nhất.
Bị người ta đào ra từ trong lòng đất, Xuyên Sơn Giáp vừa sợ vừa giận, sau khi gầm một tiếng về phía Dương Bách Xuyên, miệng ông ta phun ra một luồng ánh sáng màu đỏ đậm, lập tức phóng đánh đối phương.
Dương Bách Xuyên ở giữa không trung cười lạnh: “Hồng Y ~”
Hắn lập tức triệu hoán Hồng Y từ trong không gian Càn Khôn, có Hồng Y cấp bậc Á Thánh ở bên cạnh, cơ hội giết chết Xuyên Sơn Giáp của hắn sẽ càng lớn. Cùng lúc này, kiếm Đồ Long lóe lên ánh sáng bạc, ngự kiếm phi thẳng chém về phía luồng sáng đỏ phát ra từ miệng Xuyên Sơn Giáp.
“Ầm ầm ~”
Hai đòn va chạm nhau, Dương Bách Xuyên rên lên một tiếng.
Kiếm Đồ Long bay ngược trở lại, mặc dù nhát kiếm kia đã hóa giải đòn tấn công của Xuyên Sơn Giáp, nhưng kiếm Đồ Long tương liên với tinh lực của hắn, bị lực lượng cực lớn chấn động cắn trả khiến máu huyết trong cơ thể sôi trào.
Nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới là, trên mặt đất, Xuyên Sơn Giáp lại quay đầu bỏ chạy, hắn giật mình, tốt xấu gì ông ta cũng là Yêu đế đỉnh phong, da mặt dày như vậy sao?
Mới thế mà đã chạy?
Hình như vừa rồi hắn có hơi trâu bò, quả thật đã đánh Xuyên Sơn Giáp trọng thương, nhưng cũng đâu tới nỗi khiến ông ta bỏ chạy?
Nghĩ lại cũng đúng, sở dĩ Xuyên Sơn Giáp bỏ chạy không hoàn toàn vì hắn, trong đó còn có cả tiểu sư tỷ và Đại Nha Bạch.
Hai bọn họ là Yêu đế đỉnh phong hàng thật giá thật, nhưng trong mắt Xuyên Sơn Giáp, bọn họ là sự tồn tại có thể tấn công bất cứ lúc nào, ông ta không chắc chắn đối phó được cả ba người.
Vậy nên mới nắm bắt thời cơ bỏ chạy, đây cũng là một sự lựa chọn thông minh.
Nhưng Dương Bách Xuyên sao có thể để ông ta chạy thoát?
Đương nhiên là không.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Xuyên Sơn Giáp lóe lên, hóa thành một luồng sáng màu đỏ, muốn chạy trốn khỏi thung lũng.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh: “Muốn chạy, đã hỏi qua ý kiến tiểu gia chưa.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên lần nữa mở ra Càn Khôn Nhãn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất