Tròng mắt đỏ ngầu, hắn ngửa mặt lên trời gào thét lộ ra hàm răng sắc nhọn, khiến hắn trở nên vô cùng dữ tợn.
Xung quanh đều là địch nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi.
Chân giẫm lên xác kẻ thù, toàn thân tỏa ra yêu khí hung hãn.
Vết thương của Hầu Đậu Đậu rất nghiêm trọng.
Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra.
Mặc dù hắn đứng thẳng nhưng phải cưỡng ép để chống đỡ tình trạng hiện tại.
“Hầu Đậu Đậu ~”
Dương Bách Xuyên muốn hét thật to, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Hầu Đậu Đậu, cái tên “Hầu Đậu Đậu” từ trong cổ họng nhỏ đến mức chỉ có mình hắn nghe thấy.
“Gào gào…
Con khỉ đầu đội trời chân đạp kẻ thù một lần nữa gầm về phía địch.
“Lên cho ta, hắn đã yếu lắm rồi, thần thông cường đại cũng không thể phát huy được, bắt sống, lên.
Lúc này, một giọng nói u ám vang lên, Dương Bách Xuyên nhìn qua đó, lên tiếng là một yêu tộc có tu vi Yêu đế đỉnh phong.
Suy đoán theo tin tức mà tộc kiến đầu đen cung cấp, yêu tộc này rất có khả năng là Yêu đế Xuyên Sơn Giáp.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, đám yêu tộc này đều mang hình dạng con người, nhưng Yêu tộc chính là Yêu tộc, có biến hóa thế nào thì vẫn giữ lại đặc trưng của yêu.
Dương Bách Xuyên thấy đối phương rất bình thường, tuổi trung niên, nhìn qua giống con người bình thường, ông ta khoác áo màu đỏ sậm, đứng chắp tay chỉ điểm giang sơn, dáng vẻ như cấp trên, chắc là cũng có tiếng nói.
Nhưng nhìn kỹ, hai tay của ông ta vẫn giữ nguyên đặc điểm của Yêu tộc, có vảy và móng tay dài, trông vô cùng sắc nhọn.
Dương Bách Xuyên biết Yêu tộc chiến đấu sẽ không dùng tiên khí, bởi vì cơ thể của bọn họ vốn đã mạnh hơn Nhân tộc, chúng chính là pháp bảo cường đại, xem ra Xuyên Sơn Giáp thuộc kiểu này.
Từ những gì mà Xuyên Sơn Giáp, Dương Bách Xuyên nghe ra Xuyên Sơn Giáp rất kiêng dè thần thông gì đó của Hầu Đậu Đậu, thi thể yêu tộc chất như núi dưới chân Hầu Đậu Đậu cũng đã chứng minh điều này.
Dương Bách Xuyên cũng cho là như vậy, Hầu Đậu Đậu nhất định có thiên phú hoặc thần thông cường đại, nếu không với tu vi Yêu vương sợ là bị đám Yêu tộc kia bắt từ lâu.
Xuyên Sơn Giáp muốn bắt sống Hầu Đậu Đậu, không thì cũng chẳng sống được đến bây giờ.
Sau khi Xuyên Sơn Giáp hạ lệnh, bốn Yêu đế bên cạnh ông ta vọt về phía Hầu Đậu Đậu.
Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn vội vàng di chuyển, chuẩn bị qua đó.
Nhưng lúc này, Hầu Đậu Đậu lại gầm lên: “Nhật Nguyệt Thiên Sơn ~ Gào ~”
Giữa tiếng gầm vang vọng, trời đất như rung chuyển.
Thân thể Dương Bách Xuyên cũng chấn động, suýt chút nữa không đứng vững, hắn dừng bước.
“Rắc rắc rắc ~”
Bởi vì lúc này mặt đất nứt ra, ánh sáng mặt trời từ trên trời chiếu lên người Hầu Đậu Đậu, toàn thân hắn được bao phủ trong kim quang.
Đám yêu tộc kia sợ hãi nói: “Không xong rồi, con khỉ này thiêu đốt bản nguyên thi triển cấm thuật, mau rút lui.”
“Con khỉ thối tha, thiêu đốt căn nguyên, ngươi đang tìm chết sao ~” Xuyên Sơn Giáp chửi mắng rồi nhanh chóng lùi về sau.
Rõ ràng, Hầu Đậu Đậu đang liều mạng.
Hầu Đậu Đậu cười một cách điên cuồng: “Hahaha…gia đây có chết cũng không để cho lũ thấp hèn các ngươi bắt được? Chết đi…”
“Ầm ầm…”
“Aaaaa…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất