Chớp mắt, Dương Bách Xuyên đã giết bốn tộc yêu ngay trước mắt hàng trăm Yêu tộc trong đại sảnh tửu lâu, lại còn trắng trợn sưu hồn và giết yêu.
Cảnh tượng này trong mắt đám Yêu tộc chẳng khác nào một sự khiêu khích đối với bọn họ.
“Nhân tộc, ngươi quá coi thường Yêu tộc bọn ta rồi!”
“Đúng vậy! Bọn chúng có hai người thôi, tất cả cùng xông lên giết chúng đi!”
Trong chốc lát, cả đại sảnh Yêu tộc trở nên náo động.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ trên lầu vang lên:
“Dừng tay!”
Vừa dứt lời, ánh sáng lóe lên, giữa sảnh đã xuất hiện một người trung niên.
Dương Bách Xuyên nhìn qua thì thấy đây là một thành viên của tộc Kiến Đầu Đen, chỉ là khác với những Kiến Đầu Đen khác, người này có hai sợi râu màu trắng trên đầu, hơn nữa còn có một hàm răng trắng bóng tự nhiên, trông có vẻ khá đặc biệt.
Lúc này, có Yêu tộc trong đại sảnh kinh ngạc thốt lên: “Là đại quản sự của tửu lâu Kiến Đầu Đen!”
“Đúng vậy! Hắn ta là cường giả Yêu Đế, ngày thường căn bản không dễ gì gặp được, không ngờ lần này lại khiến hắn ta ra mặt, lần này thì hai Nhân tộc kia chết chắc rồi, dám giết Yêu tộc trong Tửu lâu Kiến Đầu Đen, đúng là hoang đường!”
Những lời bàn tán truyền vào trong tai Dương Bách Xuyên.
Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên ít nhiều cũng có chút căng thẳng, bởi vì hắn có thể cảm nhận được tu vi của người trung niên Kiến Đầu Đen có cặp râu trắng trước mặt này tương đương với Tiên Đế hậu kỳ. Nếu thực sự giao chiến, dù có hắn, tiểu sư tỷ, cộng thêm Hồng Y trong bình Càn Khôn cũng không sợ, nhưng dù sao đây vẫn là địa bàn của Yêu tộc, một khi đánh nhau thì khó lòng thu xếp ổn thỏa.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không hối hận, bởi vì chuyện này liên quan đến Hầu Đậu Đậu.
Hắn tiến lên một bước, đứng ngang hàng với tiểu sư tỷ, đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng giây tiếp theo, hắn lại nhận ra có gì đó không đúng.
Tiểu sư tỷ của hắn không hề có chút căng thẳng nào, ngược lại còn mỉm cười nhìn người trung niên Kiến Đầu Đen đang đi về phía bọn họ.
Người đó từng bước tiến lại gần…
Nhưng lúc Dương Bách Xuyên nhìn kỹ thì lại thấy đối phương nhe răng cười, gương mặt đen nhẻm nhưng khi cười lại lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ngay sau đó, người này thốt ra một câu khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng… với Dương Bách Xuyên và tiểu sư tỷ, đây lại là một chuyện tốt.
Chỉ nghe người này vừa cười vừa nói: “Tử Hà cô nương, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Trong lúc nói chuyện, hai tay người này còn ôm thành quyền theo nghi thức của Nhân tộc.
Dương Bách Xuyên biết đây là phong thái chào hỏi cố nhân.
Lúc đầu còn tưởng là sẽ có một trận đại chiến, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
Rõ ràng, trung niên Kiến Đầu Đen này có quen biết với tiểu sư tỷ của hắn.
Lúc này, hắn mới nhớ ra trước đó tiểu sư tỷ đã bảo nữ Yêu tộc Kiến Đầu Đen đi thông báo cho một người tên “Đại Nha Bạch”, nói là cố nhân, mà nữ Yêu tộc kia cũng nói Đại Nha Bạch bây giờ đã là đại quản sự của tửu lâu bọn họ rồi.
Người trung niên Kiến Đầu Đen tộc trước mắt có đặc điểm trùng khớp, râu trắng, khác với những tên tộc Kiến Đầu Đen khác, còn có một hàm răng lớn trắng tinh.
“Hừ hừ, Đại Nha Bạch ngươi cũng thật có giá đấy nhỉ, muốn gặp ngươi một lần cũng khó. Ta và sư đệ của ta bị người khác ức hiếp trong tửu lâu của ngươi, tâm trạng nãi nãi đây rất tệ đấy!”
Dương Bách Xuyên thấy tiểu sư tỷ nói chuyện với Đại Nha Bạch bằng sắc mặt lạnh lùng, trong lời nói còn mang đầy ý uy hiếp.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên toát mồ hôi, không hổ là tiểu sư tỷ, dù đến Dị Vực Giới vẫn bá đạo như vậy, quan trọng là vừa mở miệng đã nói mình bị ức hiếp trong tửu lâu, suýt chút nữa làm Dương Bách Xuyên bật cười.
Thật lòng mà nói, ngay cả Dương Bách Xuyên nghe còn thấy lời nói này của tiểu sư tỷ có chút vô lý chứ huống chi là các Yêu tộc tại hiện trường, e là bất cứ ai nghe cũng sẽ nghĩ đây là một câu nói đổi trắng thay đen.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất