“Sư đệ ngoan lắm, hì hì…” Đối với Cơ Tử Hà, nàng ấy đã làm sư muội vô số năm, cuối cùng cũng có người gọi nàng ấy là sư tỷ, trong lòng nàng ấy cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, vị sư tỷ này giống như một tiểu cô nương tinh nghịch chưa trưởng thành, ham chơi, tính cách cổ linh tinh quái, nhưng Dương Bách Xuyên cảm nhận được nàng ấy thật sự rất quan tâm đến người sư đệ là hắn.
Giữa lúc hai người nói chuyện, Nhiếp Hồn lão tổ, Cảnh Xán, Mông Điềm, Lục Bằng Bân, Đông Phương Thiết Nhân, Đông Phương Hạo Thiên cùng Tiểu Thanh, Tiểu Bạch phát hiện Dương Bách Xuyên đã xuất quan nên đều chạy đến.
Chuyện Dương Bách Xuyên bị thương, tất nhiên mọi người đều quan tâm, dù sao bây giờ Dương mỗ cũng là trụ cột của bọn họ.
Mọi người vừa đến đã ân cần hỏi thăm tình trạng của Dương Bách Xuyên.
Thấy mọi người quan tâm, Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, bèn cười nói: “Thương thế của ta đã hoàn toàn hồi phục rồi, mọi người không cần lo lắng nữa. Ngoài ra, ta muốn thông báo một chuyện... Ta sẽ đến Dị Vực Giới một chuyến, trong thời gian ta không có mặt ở đây, nếu mọi người có việc gì thì tìm Đông Phương lão gia tử và tiểu sư tỷ của ta, việc xây dựng Vân Môn cứ tiếp tục…”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị tiểu sư tỷ Cơ Tử Hà cắt ngang: “Tiểu sư đệ, chờ đã, đệ muốn đến Dị Vực Giới sao?”
"Đúng vậy, sư tỷ, đệ đã quyết định, tỷ đừng khuyên đệ nữa. Theo tin tức từ nhị sư huynh cung cấp, một số thân nhân và bằng hữu ở hạ giới của đệ có thể đã phi thăng đến Dị Vực Giới, cho nên đệ phải đi một chuyến, nếu không lòng đệ sẽ không yên.” Dương Bách Xuyên cho rằng tiểu sư tỷ khuyên ngăn hắn nên mới nói ra cây này.
Lúc này, ánh mắt Cơ Tử Hà đảo một vòng, sau đó cười tươi nói: “Tỷ không khuyên đệ, đệ đi Dị Vực Giới thì tỷ cũng đi, chuyện này không được bàn cãi!”
“Ách... Sư tỷ, tỷ…”
“Cứ quyết định vậy đi!”
“Được rồi... Được thôi.”
Dương Bách Xuyên cười khổ, ban đầu còn tưởng sư tỷ sẽ ngăn cản mình, nhưng không ngờ là nàng ấy cũng muốn đi cùng, nhìn sắc mặt nàng ấy, rõ ràng không thể ngăn cản được gì, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Hơn nữa, hắn biết vị tiểu sư tỷ này có thực lực mạnh mẽ, nếu nàng ấy nhất quyết muốn đi thì cũng không phải chuyện xấu, có khi còn có thể giúp ích cho hắn.
Đông Phương Hạo Thiên vốn định khuyên ngăn Dương Bách Xuyên, nhưng sau khi nghe những lời kiên định của Dương Bách Xuyên, lão cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đánh hứa với Dương Bách Xuyên rằng sẽ cố gắng bảo vệ gia tộc.
Lục Bằng Bân và Nhiếp Hồn lão tổ thì vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ đẩy nhanh tiến độ xây dựng quần thể cung điện của Vân Môn, còn Đông Phương Thiết Nhân thì muốn nói lại thôi, hai người là huynh đệ nên vốn dĩ hắn cũng muốn đi theo, nhưng hắn hiểu rõ ở nơi Dị Vực Giới kia yêu cầu thực lực rất cao, mà hắn thì chưa đủ mạnh.
Mặc dù Dương Bách Xuyên chỉ là Tiên Vương đại viên mãn, lẽ ra muốn đến Dị Vực Giới thì thực lực phải đạt đến cảnh giới Tiên Đế, nhưng tên quái thai Dương Bách Xuyên này có thực lực đủ để đơn đấu với Tiên Đế nên cũng không có vấn đề gì.
Ngoài ra, Dương Bách Xuyên cũng giao cho Đông Phương Thiết Nhân nhiệm vụ quản lý mọi việc của Vân Môn, tất nhiên sẽ không để Đông Phương Thiết Nhân đi theo.
Sau một hồi dặn dò, Dương Bách Xuyên giao hai chiếc nhẫn trữ vật cho Cảnh Xán, một cái là cống phẩm của ba vạn tông môn trong Tiên Vực Đoàn Can, trị giá năm vạn Tiên Thạch cực phẩm; chiếc còn lại là bảo khố của gia tộc Đoàn Can, do nhị sư huynh lấy về. Sau khi kiểm tra, Dương Bách Xuyên lấy ra một ít tiên dược có ích cho mình, còn lại đều giao cho Cảnh Xán, trong đó cũng có năm vạn Tiên Thạch cực phẩm. Tổng cộng cả hai cái lên đến mười vạn Tiên Thạch cực phẩm, với số lượng lớn như vậy, chắc chắn đủ để Lục Bằng Bân tiêu xài một thời gian.
Hắn yên tâm khi để nữ nhân của mình là Cảnh Xán quản lý tài chính.
Ngoài ra, Dương Bách Xuyên còn phát cho mỗi người thân cận một nắm hạt lúa ngũ sắc để bọn họ tu luyện, sau khi tự mình trải nghiệm, hắn biết rõ hạt lúa ngũ sắc của Thiên Cơ sư nương có tác dụng vô cùng lớn trong việc tu luyện.
Điều này khiến tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, thiện cảm với Dương Bách Xuyên lại càng tăng.
Chỉ có Tuyết Hương và chim Thần Ma vẫn ở trong không gian bình Càn Khôn nên Dương Bách Xuyên quyết định không bận tâm đến bọn họ, để Tuyết Hương tiếp tục tu luyện trong không gian bình Càn Khôn thôi, dù sao nàng ta cũng phải chăm sóc trứng Côn Bằng.
Còn con chim lắm lông kia thì nhất định phải dẫn theo, nó có thể đưa ra chủ ý vào thời điểm quan trọng.
Ngoài ra, hắn cũng sẽ dẫn theo Hồng Y, hắn đã không để ý đến Hồng Y trong suốt một tháng dưỡng thương, lần này gặp lại, ánh mắt của nàng ta có vẻ linh động hơn rất nhiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất