Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 “Tiểu sư đệ, may mà có vị tiền bối này và lão...Liễu tỷ tỷ đã cứu đệ ~” Cơ Tử Hà nhìn Hắc Liên và cây liễu già rồi nói.  

 

Lúc này, tâm trí của Dương Bách Xuyên mới từ từ hồi phục, hắn cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.  

 

Nhìn ba chiếc lá héo úa trên cành liễu già, hắn biết lần này cây liễu đã bỏ ra rất nhiều.  

 

Hắn hiểu rõ tình trạng của cơ thể mình, Đạo Nguyên xuất hiện vết nứt nhỏ, Nguyên Thần hơi uể oải nhưng ngược lại, thân xác đã đạt tới một tầng cao mới.  

 

Hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, bởi vì trước khi sử dụng sức mạnh của thần điện Càn Khôn, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, hoặc nói đúng hơn là sẵn sàng để chết, hắn không dự đoán được hậu quả khi bị cắn trả.  

 

Cũng không có cách nào kết thúc, lần đầu tiên sử dụng hắn đã hiểu rõ điều này.  

 

Không ngờ lần này lại còn sống.  

 

Với hắn mà nói thì chẳng khác nào nhặt về một mạng.  

 

Về phần Càn Khôn Đạo Nguyên và Nguyên Thần, đối với hắn mà nói đã không còn là vấn đề nữa, mặc dù tình huống rất không tốt, nhưng mạng sống của hắn đã được cứu.  

 

Thật sự là quá tốt.  

 

Tình huống hiện tại là, cơ thể hắn không bị sức mạnh thần điện Càn Khôn đánh vỡ mà còn trở nên cứng cỏi hơn, đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới.  

 

Bây giờ hắn cảm thấy nếu lại giải phóng sức mạnh của thần điện Càn Khôn thì hắn sẽ có thể chịu đựng được.  

 

So sánh với việc giữ mạng thì vấn đề của Càn Khôn Đạo Nguyên và Nguyên Thần chẳng là gì cả, hắn có thể từ từ khôi phục tu vi, nhưng có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.  

 

Dù sao thì trên Càn Khôn Đạo Nguyên cũng có vết nứt, căn cơ tu luyện xảy ra vấn đề, Nguyên Thần có trì trệ cũng không sao cả.  

 

Càn Khôn Đạo Nguyên mới là chuyện lớn, hắn biết Hắc Liên và cây liễu già đã cố gắng hết sức, nếu không tình huống có thể sẽ càng tệ hơn.  

 

Bây giờ hắn chỉ không dùng được pháp lực và sức mạnh nguyên thần, không khác gì người bình thường là mấy, trước khi Càn Khôn Đạo Nguyên khôi phục thì hắn sẽ không thể sử dụng được pháp lực.  

 

Nhưng Dương Bách Xuyên rất thỏa mãn.  

 

Sau khi nghe tiểu sư tỷ nói, việc đầu tiên Dương Bách Xuyên làm là cảm tạ ơn cứu mạng cây liễu già.  

 

Sau đó hắn tới trước mặt Hắc Liên, nhìn Hắc Liên vừa là thầy vừa là bạn, nàng vẫn mang hình dáng như trước đây, toàn thân mặc đồ đen, vẻ mặt bình tĩnh, giống như trên đời này không thứ gì có thể hấp dẫn được nàng.  

 

Dương Bách Xuyên rất kích động, lần từ biệt năm đó cũng đã hơn một nghìn năm, hắn chưa từng quên Hắc Liên.  

 

“Ngươi...vẫn ổn chứ?” Dương Bách Xuyên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hỏi ra một câu như vậy.  

 

Mặc dù giọng nói của Hắc Liên vẫn máy móc và lạnh lẽo, nhưng với Dương Bách Xuyên, nàng đã dịu dàng hơn: “Ta vẫn luôn tu luyện ở tiểu Hồng Hoang, nơi đó cũng xem như là thế giới kiếp trước của ta còn sót lại, rất thích hợp để ta tu luyện, đều ở tiên vực Hỗn Loạn, sau này nếu gặp chuyện ngươi có thể tới tiểu Hồng Hoang để tìm ta, ngươi cầm lấy cái này, tới tiểu Hồng Hoang sẽ không ai chặn đường ngươi mà trực tiếp mang ngươi tới gặp ta ~”  

 

Dương Bách Xuyên nghe Hắc Liên nói vậy, hắn không nhịn được hỏi: “Ngươi phải đi?”  

 

“Ừm, lần này xuất quan là bởi vì biết ngươi gặp nạn, bây giờ kết thúc rồi, ta cũng nên trở về, ở đó còn một số chuyện phải xử lý, đài sen và truyền tin này là tín vật, ngươi cất kỹ, hiện tại ngươi đã thành lập Vân Môn, xem như là láng giềng với tiểu Hồng Hoang, nếu Vân Môn gặp nạn, ngươi không tới được thì có thể cho người mang đài sen đi tìm ta, ta nhất định sẽ tới trợ giúp. Ta đi đây, ngươi tu luyện cho tốt ~”  

 

Hắc Liên vẫn giống y như trước kia, làm việc chưa bao giờ lề mề, nàng rất quyết đoán, nói đi là đi.  

 

Dương Bách Xuyên bắt lấy một đài sen đen to bằng nắm tay, giống như một món pháp khí, hắn nhìn Hắc Liên xoay người rời đi, hắn bước theo.  

 

“Có thể...không đi được không?”  

 

“Không được, ta có con đường phải đi, ngươi cũng vậy, nếu...nếu nhớ ta thì cứ tới tiểu Hồng Hoang tìm ta là được.” Hắc Liên nói xong, chớp mắt đã biến mất vào trong mây đen.  

eyJpdiI6IlwvR1FTemhQSVpKbzhRa1o4cFhLaFlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJKYVYwMnE0cXBsVTFiXC9zV1g2c1wvSWpVc2pzUzBFR1F6TE56bjQ1ZmlkeVZUWlNtRGRubzB4dGNBdXFFXC9VVm4iLCJtYWMiOiJhM2YyOGFkMDdmNjVlNWU1YzhiNWNmM2U1Y2MwNWQzNWRjYzI0YzhhYmVhYmUyYTI5ZWM4MGRlZjRlYmI2YzAwIn0=
eyJpdiI6IlFHdjU2UU1McUxnNXdkS0NtSEw4WUE9PSIsInZhbHVlIjoiQlhPbXJoOFBJbFBCVWZHOVZGUCt4TE5BUzFwYnhXeUt2Q2UxZEFYaEJiS0U0NjBRTjEzVmZcL0I2Z0VJTis4YXhtWnZsTXo4d2luRmJHZFJPRDc3WEU1WGpTWXQ5TkpITnZPeE1iWjlOTmNTVUtMUWg4eVRtbnZOZk5TSjU2ZlhuOG41ZVZcL1wvUlE1NklzdnBtc1QyOG5SOElTUjd2eU43SG9qTm1GSGk5YUlDVWREOTZZRllpd0tmUVV1NlwvNVg5XC85NlhYRlRQYmZwRURhbEhNT1J1VkNtWHZ6VFdZajNGVm9zSWRpdVZzU1dpNGplMFhESTVkKzFGQ1plbGVISlFaNloxVVwvdVZJcXlQNGNWdHVCd2grUjBOTGRucmxtNlBrV1pkWjdpdjRtWkM4VUxqcDByREhYemFEUDlwZkJjSzlRNHpSQlFoYk1ZeXlpVG5oN0hlRlJnPT0iLCJtYWMiOiIzNWY5OWI4Njk3MTUxMWE5M2JiZDI5N2M2N2RkMGM5Njg5NTYwZThhNmQzMGZhNGE4MmUzMzE0ODMxM2Y2ODE0In0=

Phía chân trời không có đáp lại, Hắc Liên đã rời đi. 

Ads
';
Advertisement