“Hahaha…” Đoàn Can Thiên Thành cười điên cuồng, tiếng cười của ông ta lấp đầy đau buồn và căm giận.
Đột nhiên, ông ta gầm lên: “Được, không hổ là con cháu nhà họ Cơ, một mình ngươi làm, không liên quan tới Cơ gia, nếu đã vậy hôm nay bản tôn sẽ khiến ngươi chôn cùng…
Ngươi giết chết cao thủ, trụ cột của gia tộc Đoàn Can, cả một gia tộc với truyền thừa biết bao nhiêu năm tháng coi như xong đời, hôm nay cho dù Cơ Vô Mệnh có ở đây thì bản tôn cũng phải đòi một câu trả lời, giết chết ngươi chôn cùng bọn họ, Cơ Vô Mệnh cũng sẽ không nói gì…”
Dương Bách Xuyên nghe cuộc nói chuyện của Đoàn Can Thiên Thành và tiểu sư tỷ mới biết nhà họ Cơ cũng có một lão tổ tên là Cơ Vô Mệnh, hơn nữa Đoàn Can Thiên Thành có vẻ như rất kiêng dè người này.
Ông ta rất kiêng dè nhà họ Cơ, vị tiểu sư tỷ này của hắn cũng không tỏ ra yếu kém, chỉ vì đứng ra bảo vệ hắn, một tiểu sư đệ chưa từng gặp mặt mà không lùi bước.
Trong lòng Dương Bách Xuyên rất cảm động…
Ngước nhìn lên bầu trời, ánh mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời…
“Thần Hổ lật trời ~”
Đúng lúc này, Đoàn Can Thiên Thành gầm lên rồi đánh một chưởng về phía lốc xoáy mây của tiểu sư tỷ.
“Gào~”
Tiếng hổ gầm vang vọng khắp đất trời.
Lòng bàn tay Đoàn Can Thiên Thành đánh ra, một con hổ trắng xuất hiện, con hổ này còn dũng mãnh hơn bạch hổ của Đoàn Can Hàn Sơn.
Thật ra hắn biết bạch hổ vừa xuất hiện kia là một thần thông do pháp lực ngưng tụ thành, nhưng nhìn gần, nó giống hệt như một con hổ thật đang sống sờ sờ.
Điều này chứng minh, tu vi pháp lực của Đoàn Can Thiên Thành thâm sâu, không hổ là cường giả Tiên tôn.
Tiếng hổ gầm rung chuyển nghìn vạn dặm, khiến mây trời sấm sét cuồn cuộn.
Giống như ánh mặt trời chói mắt đánh về phía tiểu sư tỷ.
Thật ra, hai người họ đang cách nhau cả nghìn mét, bạch hổ của Đoàn Can Thiên Thành đứng đón gió, thân thể lập tức biến cao nghìn mét rồi bổ nhào tới.
“Ầm ~”
“Răng rắc ~”
Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy nơi tiểu sư tỷ đang đứng xuất hiện tia sấm chớp, hóa thành một con rồng rồi lao ra.
“Grào ~”
Tiếng rồng vang lên.
Quả nhiên là long ngâm hổ gầm.
Dương Bách Xuyên hơi căng thẳng, xem ra đòn tấn công này của tiểu sư tỷ không tầm thường, chỉ không biết có đấu được với uy lực bạch hổ của Đoàn Can Thiên Thành hay không?
“Rống ~”
“Grào~”
Cuối cùng, một rồng một hổ va nhau.
“Ầm ầm ~”
Bầu trời tối sầm lại.
Sóng khí dao động, Dương Bách Xuyên đứng từ xa cũng bị ù tai, cơ thể lung lay sắp đổ, hắn dốc toàn pháp lực để ổn định thân thể.
Nhìn qua, Dương Bách Xuyên khiếp sợ, hắn thấy tia sét của tiểu sư tỷ đánh lên bạch hổ của Đoàn Can Thiên Thành, phát ra ánh sáng trắng chói mắt và màu tím của lôi điện.
Ngay sau đó, vầng sáng nhanh chóng thu hẹp lại.
Chỉ trong nháy mắt, sấm sét của tiểu sư tỷ biến mất vào hư vô.
Trên bầu trời, bạch hổ gầm lên một tiếng: “Grừ ~”
Lập tức, nó lao vào trong đám mây mù cuồn cuộn.
Lúc này, bên trong đám mây vang lên sấm sét.
Bên kia, Đoàn Can Thiên Thành vung hai tay, miệng quát lớn: “Thiên đạo chi tôn, ngôn xuất pháp tùy, lật đổ Càn Khôn, phá cho ta ~”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất