Tính từ lúc rời khỏi nơi này đi đến vùng đất Nguyền Rủa đến nay cũng đã hơn ngàn năm rồi.
Đương nhiên khi đó hắn không dám tùy ý như vầy.
Bởi vì hắn đắc tội Tây Môn gia và Độc Cô gia.
Chẳng qua năm đó gia sản của Tây Môn gia đã bị hắn dùng sấm dưa hấu phá hủy, còn Độc Cô gia thì sau khi phong hào Tiên Quân Độc Cô Cửu Kiếm bị hắn xử lý, giết chết sát thủ Bạch Ngân của Độc Cô gia ở vùng đất Nguyền Rủa, chắc hẳn Độc Cô gia đã nhận được tin từ lâu.
Tính lên thì ở đây chỉ có Độc Cô gia là kẻ thù của hắn.
Nhưng giờ thì hắn đã hơn xưa, một Độc Cô gia không là gì cả. Nếu bọn họ không tìm hắn gây rối thì thôi, còn nếu đui mù tìm tới thì đừng trách hắn tính cả nợ cũ nợ mới, hắn không ngại diệt thêm một Độc Cô gia.
Lần này đến đây hắn cũng yêu cầu mua sắm tiên tiên dược phụ trợ, hắn có được nhiều bảo vật nhưng dược liệu phụ trợ để luyện chế tiên đan thì lại rất ít.
Trùng hợp hơn hắn biến chợ dược liệu lớn nhất Tiên Thành Hỗn Loạn nằm ở địa bàn của Độc Cô gia.
Dương Bách Xuyên vui vẻ thoải mái đi đến địa bàn của Độc Cô gia.
Dọc đường đi, mái tóc trắng xóa của hắn rất chói mắt, rất nhiều người sẽ không nhịn được ngoái nhìn.
Không biết qua ngàn năm, có người cũ nào có thể nhận ra hắn không.
Chẳng mấy chốc tin tức Dương Bách Xuyên xuất hiện ở Tiên Thành Hỗn Loạn lan truyền khắp nơi này.
Năm đó hắn bị thế lực Vu Tôn treo giải thưởng, rất nhiều người ở đây biết đến, cũng có ý muốn tìm giết hắn. Bởi vậy rất nhiều thế lực vẫn còn nhớ rõ diện mạo của hắn.
Dương Bách Xuyên xuất hiện ở địa bàn của Độc Cô gia, vậy nên Độc Cô gia là nơi nhận được tin sớm nhất.
…
Đại sảnh họp bàn của Độc Cô gia.
Gia chủ Độc Cô gia, Độc Cô Dung đang tiếp khách.
Trong đại sảnh có ba người.
Ngồi trên cùng là Độc Cô Dung, phía bên phải là một tên to con vô cùng xấu xí, đang gặm nhấm đồ ăn trên bàn như một con lợn, thi thoảng sẽ phát ra tiếng cười ngớ ngẩn, chảy nước dãi, trên người khoác da thú, trông như một dã nhân.
Một bên khác thì mặc quần áo nhưng trông cũng không giống như người bình thường. Người gầy như que củi, da bọc xương, đôi mắt to như mắt trâu, để lộ hai chiếc răng cửa trông như răng của chuột. Cả hai đều rất xấu, rất dọa người.
Hai người này đúng là xấu còn muốn ra ngoài dọa người, lai còn mặc đồ màu đỏ rực, trông rất buồn cười.
Quái vật mặc đồ màu hồng, không đúng, tạm thời coi là người đi, bưng chén rượu nói với Độc Cô Dung: “Độc Cô huynh, từ biệt hơn ngàn năm, nay gặp lại ngươi đã là Tiên Đế trung kỳ, chúc mừng chúc mừng.”
Độc Cô Dung bưng chén rượu đáp lễ: “Thương Hà huynh quá khen, ta chỉ là Tiên Đế trung kỳ, không so được với phong hào Tiên Vương như huynh. Ở Tiên giới này có ai không biết Thương Hà huynh là phong hào đệ nhị Tạp Chủng Tiên Vương, cho dù là lệnh đệ cũng có thần lực trời sinh. Hai người liên thủ thì ngày cả Tiên Đế cũng không làm gì được.”
Nghe thấy Độc Cô Dung khen tặng, người tên là Thương Hà lại không hề tức giận khi bị gọi là Tạp Chủng Tiên Vương, bởi vì phong hào của gã chính là Tạp Chủng Tiên Vương.
Tạp chủng có nghĩa là sự phồn đao về chủng loại ở mặt sinh học, cho nên hai chữ tạp chủng này là do Thiên Đạo phong tặng. Nắm rõ nhiều thần thông chiến kỹ nên được phong tặng danh hiệu này.
Còn có đệ đệ của gã ta, tham ăn tục uống, khờ khạo, không khác gì lợn, có thần lực trời sinh nhưng bị thiểu năng trí tuệ.
Hai huynh đệ có bộ dáng kỳ quái, được Tiên giới gọi là Tạp Chủng huynh đệ.
“Độc Cô huynh khách khí, người khác không biết ta còn không biết sao? Ngươi là sát thủ hoàng kim có một không ai của Độc Cô gia, thủ đoạn cao siêu, nổi tiếng Tiên Vực Hỗn Loạn.” Tạp Chủng Tiên Vương Thương Hà cũng nịnh hót một câu.
Độc Cô Dung nghe xong không cảm thấy gì, nếu không phải mấy trăm năm trước hai huynh đệ giống heo chó này giúp đỡ ông ta một lần thì ông ta thật sự không muốn quen biết gì với bọn họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất